Vật Rơi Tự Do

Chương 20

Tối thứ 7 Kiều Tê nhận được tin nhắn Khúc Ức Hành gửi đến:

[Anh về nhà rồi, buổi sáng ngày mai chúng ta sẽ xem phim]

[Gọi video được không?]

Xác nhận ba mẹ đều đã ngủ say, Kiều Tê lặng lẽ bật đèn trên đầu giường, đeo tai nghe vào.

[Được]

Rất nhanh Khúc Ức Hành gọi tới. Hình như anh vừa mới tắm xong dựa nửa người vào mép giường, tóc ướt dầm dề. Áo choàng tắm của anh buộc lỏng lẻo, cổ áo mở ra một nửa, lộ ra cơ ngực rắn chắc.

Lần đầu tiên thấy Khúc Ức Hành qua điện thoại hơn nữa lại thấy cảnh tượng này Kiều Tê không dám nhìn lâu, đôi mắt không được tự nhiên nhìn qua chỗ khác. Bỗng nhiên cô phát hiện ở góc trái màn hình có một đoạn lông màu xám lại còn đang chuyển động.

"Đó là cái gì vậy?"

"Hả?"

"Phía dưới có cái gì đó màu xám."

"Là mèo."

Khúc Ức Hành đem điện thoại xê dịch xuống phía dưới, Kiều Tê nhìn thấy trong lòng ngực anh đang ôm một con mèo. Mèo nhỏ nhìn thấy Kiều Tê trên màn hình cũng tò mò thò móng vuốt qua vẫy vẫy.

"Ôi đáng yêu quá." Kiều Tê vẫy vẫy tay với nó:

"Tên nó là gì vậy?"

"Tên nó là Cây Đậu."

"Cây đậu, cây đậu ~" giọng Kiều Tê ngọt ngào một tiếng lại một tiếng kêu tên nó.

Một người một mèo chơi rất vui vẻ, Khúc Ức Hành bị bơ thấy cô gặp nó còn vui hơn gặp mình, anh buông cánh tay thả nó ra.

"A, chạy mất rồi."

"Kiều Kiều." khuôn mặt Khúc Ức Hành lại xuất hiện trên màn hình.

"Dạ.........?" Kiều Tê thẹn thùng đưa điện thoại ra xa một chút. Cây Đậu đã đem áo tắm của anh cọ mở ra, hiện tại không có mèo che đằng trước nửa người trên của Khúc Ức Hành gần như trần trụi.

"Anh, anh mau mặc quần áo tử tế vào.........."

"Anh? Anh là ai?"

"Anh là Khúc Ức Hành."

"Vừa rồi em gọi Cây Đậu không phải như thế."

"Em không gọi anh thân mật như gọi Cây Đậu."

Người này ngay cả dấm của mèo nhà mình mà cũng ăn. Kiều Tê chưa bao giờ nghĩ tới cô sẽ thấy một Hội trưởng Khúc Ức Hành như vậy. Cô muốn thỏa mãn việc gây rối vô cớ của anh nhưng lại chậm chạp không gọi ra tiếng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại vì khó xử.

Cô gái vì gọi video với anh mà chui ra từ trong chăn, đầu dựa lên gối. Cô mặc chiếc váy ngủ hai dây, do động đậy mà dây váy trễ xuống 1 nửa làm lộ ra một mảng da thịt lớn. Dưới ánh đèn mờ nhạt đôi mắt cô sáng lấp lánh, nhìn anh một cái, rồi bỗng thu lại ánh mắt qua một lúc lại lặng lẽ liếc anh....... Rất giống bộ dáng Cây Đậu khi làm chuyện xấu.

Có điều bây giờ người muốn làm chuyện xấu là anh.

Một lúc lâu cả hai người đều không ai mở miệng, Kiều Tê lẳng lặng nghe tiếng hít thở truyền qua tai nghe. Hơi thở của hai người dần hòa cùng một nhịp, không biết là do ai trước nhưng hơi thở của hai người càng ngày càng dồn dập.

"Kiều Kiều."

Cô không tự giác liếʍ liếʍ môi, đáp lại: "Khúc Ức Hành."

Gần như ngay lập tức Khúc Ức Hành cứng.

"Kiều Kiều." Anh lại gọi cô, giọng nói khàn khàn.

Lần đầu tiên Kiều Tê biết thì ra tên của mình cũng có tác dụng thôi tình. Âm thanh của Khúc Ức Hành truyền qua tai nghe đem giọng nói tràn đầy tìиɧ ɖu͙© của anh hoàn toàn truyền tới đây, nổ tung ở bên tai Kiều Tê, lôi kéo cô cùng trầm luân.

Cô theo bản năng kẹp chặt chân ở trong chăn, khuôn mặt cũng dần dần trở nên mê ly.

"Vâng."

"Có mệt không?"

"Vẫn tốt." Nhìn thấy anh không còn mệt nữa.

Khúc Ức Hành cười, âm thanh kia như chui vào tai cô, bắt đầu khơi dậy một trận tê dại trong cơ thể cô. Tay trái của Kiều Tê cuộn lại lặng lẽ đưa vào trong chăn. Cô cố gắng làm ra vẻ tự nhiên nhưng vẫn bị Khúc Ức Hành nhìn ra điểm khác thường.

Ngón tay còn chưa kịp làm gì đã nghe thấy Khúc Ức Hành nói:

"Kiều Kiều, tay chui vào trong chăn làm gì?"

Động tác của Kiều Tê cứng lại, không biết có nên bỏ tay ra không, hai má cô không tự giác đỏ ửng lên.

"Không, không làm gì cả.........." Cô rụt rè nói.

"Kiều Kiều, nói thật đi có phải em ướt rồi không?"

Kiều Tê đỏ mặt trừng anh, cô không biết vì sao con trai luôn có thể nói ra những câu xấu hổ mà mặt không đổi sắc.

Cô xấu hổ lại tức giận lườm anh một cái, làm cho Khúc Ức Hành không nhịn được nữa.

Anh duỗi tay trái về phía Kiều Tê chuyển thành camera sau.

Cô mở to mắt, nhìn tay Khúc Ức Hành chậm rãi từ cổ áo dò xét vào trong.

Kiều Tê nhìn không chớp mắt, cô sợ bỏ lỡ bất kì một chi tiết nào, ánh mắt cô theo sát tay anh đi qua đai lưng sau đó dừng lại ở giữa hai chân.

"Có biết anh đang làm gì không?"

Khúc Ức Hành xoay về camera trước, đối diện ánh mắt hoang mang của Kiều Tê.

Vừa rồi cô không nhìn thấy đôi mắt anh nên đã quên mất anh vẫn đang nhìn cô.

"Muốn xem không? Kiều Kiều."