Không chỉ Tô Oản Oản, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng rất ngơ ngác, một loạt tiếng “má ơi” vang lên.
【Xin phổ cập kiến thức một chút, bà cố ngoại của Hạ Thanh Li là bà của Thượng tướng Úc, nên hai người có quan hệ họ hàng.】
【Trời ạ, phức tạp vậy sao, tôi giờ mới biết!】
【Xin lỗi, tôi cũng mới biết.】
【Li Li đáng thương quá, có một ông cậu nhỏ như vậy chắc áp lực lắm.】
Cùng chung cảnh ngộ đáng thương, Tô Oản Oản bẻ đôi chiếc bánh mì đưa cho Hạ Thanh Li một nửa, đồng cảm nói: “Ăn đi.”
Đứa bé đáng thương, mặt mày trắng bệch cả rồi.
Đối diện với món ăn bất ngờ được đưa tới, Hạ Thanh Li thoáng sững sờ, vội vàng xua tay nói không cần, nhưng vừa dứt lời thì bụng cô bé lại kêu lên một tiếng rõ to, mặt cô bé lập tức đỏ bừng.
“Ăn đi, dù sao tôi cũng gần no rồi.”
“Cảm… cảm ơn.” Không thể từ chối và thực sự rất đói, sau một hồi đấu tranh ngắn ngủi, cô bé quyết định nhận lấy phần đồ ăn.
Cô bé cẩn thận cắn một miếng, sợ rằng nó sẽ khó ăn như hôm qua.
Khi thức ăn vào miệng, một hương vị kỳ diệu mà cô bé chưa từng trải nghiệm lan tỏa khắp khoang miệng, mắt cô bé lập tức sáng lên.
“Ngon quá!” Cô bé thốt lên đầy kinh ngạc.
Tô Oản Oản càng thêm thương cảm Hạ Thanh Li, thật đáng thương, ngay cả bánh mì cũng chưa từng ăn, rốt cuộc đã sống những ngày khổ cực thế nào.
Cô hoàn toàn quên mất người ở thế giới này chỉ uống nước dinh dưỡng, đồ ăn vặt các loại đã sớm bị loại bỏ.
Dù cô bé ăn không nhiều, nhưng vì đã đói cả đêm và nửa ngày nên cô bé cũng nhanh chóng ăn hết nửa chiếc bánh mì, thậm chí sau khi ăn xong còn vô thức nhìn về phía Tô Oản Oản với ánh mắt thèm thuồng.
Có vẻ như vẫn chưa no.
Tuy chưa no, nhưng cô bé cũng không đòi hỏi thêm, rất lễ phép nói lời cảm ơn: “Thật sự rất cảm ơn bữa sáng của cô, ừm… tôi có thể gọi cô là Oản Oản không?”
Oản Oản?
Tô Oản Oản nhìn cô bé thấp hơn mình cả một cái đầu, cười nói: “Em nên gọi chị là chị gái mới đúng.”
Bị nụ cười làm cho mê mẩn, Hạ Thanh Li đỏ mặt, giọng nói mềm mại: “Tôi… tôi đã 50 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa.”
Nụ cười của Tô Oản Oản cứng đờ, ánh mắt thoáng hiện vẻ khó tin.
Ơ?
50 tuổi???
Cô nhìn Hạ Thanh Li mặc váy hồng nhạt bồng bềnh, ôm thú bông thỏ hồng trong tay, ánh mắt dừng lại trên làn da mịn màng của đối phương một hồi lâu, thế nào cũng không thấy giống người 50 tuổi.
Chẳng lẽ kỹ thuật thẩm mỹ ở thế giới này lại cao siêu đến vậy sao?
【Không phải ký chủ, tuổi thọ trung bình của người ở thế giới này khoảng 800 tuổi, nên 50 tuổi vẫn còn rất trẻ.】 Hệ thống giải thích.
Cái gì? Vậy cô…
【Tuổi của ký chủ vẫn sẽ hiển thị theo tuổi thật, nếu nhiệm vụ cuối cùng hoàn thành mà ký chủ không định rời khỏi thế giới này, tuổi thọ cũng sẽ kéo dài tương ứng.】
Tô Oản Oản nhất thời không biết nên vui hay nên buồn…
Ánh mắt cô theo bản năng nhìn về phía cô bé đang nhìn mình với ánh mắt chờ mong, tâm trạng có chút phức tạp.
Bất cứ ai biết mình trẻ hơn người trước mặt gần một nửa số tuổi cũng sẽ cảm thấy phức tạp thôi!
Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Tô Oản Oản không để Hạ Thanh Li phải chờ lâu, cô khẽ mỉm cười nói: “Được.”
“Thật sao, Oản Oản, hôm nay tôi có thể cùng cô một đội không?” Cô bé đưa ra lời mời đầy khát khao, nhưng bị tổ chương trình vô tình phá hỏng.
“Không được, việc chia đội hôm nay do hệ thống phân chia.”
Tô Oản Oản có chút áy náy nói: “Xin lỗi nha.”
Nhìn vẻ mặt có chút thất vọng của cô bé, Tô Oản Oản ngoài mặt thì xin lỗi, trong lòng thì không hề cảm thấy có lỗi chút nào.
Ngay cả khi tổ chương trình không lên tiếng, cô cũng sẽ từ chối đối phương, cô còn phải làm nhiệm vụ, sao có thể để một người cản trở bên cạnh.