Vừa dứt lời, đám bạn bè kia lập tức đập bàn cười phá lên.
"Cho dù bây giờ Lục ca hôn Lạc Vi mỹ nhân một cái, Mộ Chi chắc cũng không dám hó hé gì đâu, cô ta yêu Lục ca đến tận xương tủy mà!"
"Ở Ninh Thành này, ai mà không biết ngoài Lục ca ra, chẳng còn ai muốn Mộ Chi nữa?"
"Đúng vậy, cô ta chỉ được cái mã ngoài, thực ra đã sớm bẩn thỉu rồi."
"Lục ca rộng lượng thật, vẫn chấp nhận Mộ Chi, chẳng trách cô ta tình nguyện làm con chó trung thành của anh."
"Lục ca, tôi thì không chê Mộ Chi bẩn đâu, tôi nguyện làm người đổ vỏ cho anh!"
"Ngụy Thận, cậu đói quá rồi à, cái gì cũng ăn được sao? Cậu không biết à, Lục ca quen Mộ Chi hai năm, đến hôn cũng chưa từng hôn, vì thấy cô ta bẩn đó!"
Tiếng cười trong phòng càng lúc càng lớn, trắng trợn và nhẫn tâm.
Mà Lục Cảnh Châu, từ đầu đến cuối không hề lên tiếng.
Bàn tay cầm điện thoại của Mộ Chi siết chặt lại.
Trái tim cô như bị một mũi dao sắc nhọn đâm mạnh vào.
Video vẫn tiếp tục phát.
"Đoán xem, lần này Lục ca chia tay với Mộ Chi, cô ta sẽ chịu đựng được bao lâu?"
"Ai mà không biết Mộ Chi là con chó trung thành của Lục ca, cô ta cũng hiểu rõ ở Ninh Thành này, ngoài Lục ca ra, chẳng còn ai cần cô ta nữa. Tôi cá là chưa đến một tuần, cô ta sẽ khóc lóc cầu xin quay lại."
"Ha ha ha, tôi thì đoán cô ta sẽ không chịu nổi cú sốc mà làm mấy trò như khóc lóc, làm loạn, thậm chí dọa tự tử."
Lục Cảnh Châu cười nhạt: "Mấy người hiểu cô ta thật đấy, dù tôi có nói chia tay, với tính cách của cô ta, cũng sẽ không thật sự rời xa tôi đâu."
Cùng lắm hai ngày, cô ta sẽ mặt dày mà quay lại thôi.
Tin nhắn thứ hai, Bạch Lạc Vi gửi đến một câu:
"Kẻ không được yêu mới là kẻ thứ ba."
Một cơn buồn nôn sinh lý dâng lên trong lòng.
Mộ Chi suýt bật cười vì sự trơ trẽn của Bạch Lạc Vi.
Một lúc sau, Mộ Chi điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Cô lưu lại đoạn video ngắn, sau đó chụp màn hình tin nhắn mà Bạch Lạc Vi gửi cho cô.
Cô lập tức đăng lên vòng bạn bè.
"Sự ngang ngược của tiểu tam đến từ sự ủng hộ của tra nam. Tôi chúc cho cặp đôi tra nam tiện nữ khóa chặt nhau mãi mãi, đừng đi hại thêm ai khác!"
Đăng xong, cô trực tiếp chặn WeChat và số điện thoại của Lục Cảnh Châu và Bạch Lạc Vi.
Cô biết, đắc tội với Lục Cảnh Châu thì sau này ở Ninh Thành, cô sẽ vô cùng khó khăn.
Nhưng cô thà ngọc nát còn hơn ngói lành.
Mộ Chi vừa định đặt điện thoại xuống thì Dư Đường, người đang ở nước ngoài, gọi video tới.
Dư Đường là bạn cùng phòng đại học của Mộ Chi. Sau khi tốt nghiệp, Dư Đường vào làm trong đài truyền hình, gần đây đang đi công tác ở nước ngoài.
“Chị em, cuối cùng cậu cũng thông suốt rồi? Chúc mừng cậu đã tạm biệt tra nam, nhẹ gánh qua ngàn trùng núi, đường phía trước còn dài và rực rỡ. Đợi tớ về nước, tớ sẽ đốt pháo ăn mừng cậu tái sinh!”
Hai năm trước, khi Mộ Chi và Lục Cảnh Châu ở bên nhau, Truyền Thông Lục Thị rơi vào khủng hoảng kinh tế.
Lục Cảnh Châu dụ dỗ Mộ Chi rút khoản tiền mẹ để lại cho cô ra giúp anh ta, còn để cô thay anh ta xã giao, đối phó với những lão cáo già trên thương trường.
Dư Đường từ lâu đã không ưa nổi Lục Cảnh Châu, cô ấy chưa bao giờ cảm thấy anh ta thật lòng đặt Mộ Chi trong tim.
Anh ta nɠɵạı ŧìиɧ, bắt cá hai tay, điều này không làm cô ấy bất ngờ chút nào.
Chỉ là cô không ngờ, kẻ thứ ba lại là Bạch Lạc Vi.
Cái con hoa sen trắng không biết xấu hổ đó!
“Lần này cậu nhất định không được để Lục Cảnh Châu và đám bạn của anh ta cười nhạo! Dù có còn thích anh ta đi nữa, cũng tuyệt đối không được chủ động tìm hắn! Chia tay là chia tay, đàn ông trên đời này nhiều vô kể, không vui thì mình đổi người khác!”
Câu nói cuối cùng của Dư Đường làm Mộ Chi bật cười.
“Yên tâm, tớ sẽ không làm mấy chuyện mất giá đó nữa đâu.”
Cô thích Lục Cảnh Châu là vì năm đó, khi cô tuyệt vọng và đen tối nhất, anh ta đã xuất hiện đúng lúc và cứu cô.
Cô luôn nhớ đến những điều tốt đẹp trước đây của Lục Cảnh Châu, tự khoác lên anh ta một tầng kính lọc.