Lý Lạc đã chết. Cái chết ấy như một vết thương sâu sắc không thể nào lành, không chỉ đối với hoàng hậu Lê Nguyệt mà còn với cả triều đình. Mặc dù hoàng hậu luôn được biết đến với vẻ ngoài bình tĩnh, lạnh lùng, nhưng sau khi nhận tin về cái chết của Lý Lạc, nàng không thể kiềm chế được cảm xúc. Ánh mắt nàng trở nên mờ mịt, đôi tay thon dài lạnh ngắt mân mê những sợi tơ vàng của chiếc áo choàng, như thể đó là một cách để gượng gạo lấy lại sự bình yên.
Cung Cảnh Ngọc, nơi từng là biểu tượng của quyền lực và sự trang nghiêm, nay trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở. Những buổi sáng huy hoàng không còn nữa, thay vào đó là một sự cô đơn lạnh lẽo bao trùm, khi mà nàng phải đối mặt với những lời nói của Lý Lạc trước khi nàng ra đi.
"Lê Nguyệt, dù có chuyện gì xảy ra, cậu đừng bao giờ quên đi bản thân mình. Đừng quá hy sinh vì ta, đừng để mình rơi vào vết xe đổ của chính ta..."
Những lời nói ấy vẫn văng vẳng trong đầu nàng. Chắc chắn, nếu có thể quay lại, nàng sẽ không để Lý Lạc phải chết. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là những ký ức đau đớn.
Lê Nguyệt ngồi trong cung, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng sáng bạc chiếu xuống mặt hồ, dội bóng những tán cây xung quanh. Lý Lạc đã ra đi mãi mãi, nhưng những âm mưu và kẻ thù trong cung không hề dừng lại.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, và một cung nữ từ từ bước vào.
"Nương nương, có một số tin tức từ bên ngoài cung. Thái phi đã gửi lời nhắn cho người, và một vài quan viên trong triều cũng đang lén lút bàn tán về cái chết của tướng quân."
Lê Nguyệt không đáp ngay lập tức, ánh mắt nàng vẫn đờ đẫn nhìn ra ngoài. Dường như nàng đang chìm trong một biển cảm xúc lẫn lộn, không thể thoát ra.
"Vậy sao?" Lê Nguyệt nói, giọng nàng bình thản nhưng có chút u ám. "Cái chết của Lý Lạc không chỉ là sự hy sinh của một người, mà là khởi đầu cho những biến động lớn hơn trong cung đình này. Không ai có thể ngờ được, nhưng đây chính là lúc để ta trả thù."
Cung nữ quỳ xuống, chờ đợi mệnh lệnh của nàng.
Lê Nguyệt đứng dậy, đôi mắt nàng bỗng sáng lên, chứa đầy một quyết tâm không gì có thể lay chuyển. "Hãy chuẩn bị cho một cuộc thanh trừng. Chúng ta không thể để bất kỳ kẻ nào trong số những người phản bội còn sống sót. Cả Nghiêm thái phi cũng không thể thoát."
Cái chết của Lý Lạc không chỉ là một sự mất mát đối với nàng, mà còn là động lực để nàng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Lý Lạc đã từng nói rằng nàng không nên quá hy sinh vì người khác, nhưng nàng đã lầm. Cái chết của người mà nàng yêu, người mà nàng tin tưởng nhất, chính là bài học đắt giá, là sự thức tỉnh cuối cùng.
Lê Nguyệt sẽ không để sự hy sinh ấy trở nên vô nghĩa. Những kẻ đã phản bội sẽ phải trả giá, và nàng sẽ không dừng lại cho đến khi tất cả những thế lực đang thao túng đế triều này bị quét sạch.
Đôi mắt của nàng ánh lên tia sáng sắc lạnh. Lần này, hoàng hậu sẽ không để mình bị lừa dối nữa. Sự yếu đuối, sự hy sinh vô nghĩa không còn là con đường của nàng nữa. Thay vào đó, Lê Nguyệt sẽ trở thành một hoàng hậu đầy quyền lực, đầy bí ẩn, và không ai có thể chống lại.
Trong bóng tối của cung đình, nơi đầy âm mưu và phản bội, một thế lực mới đang được hình thành. Và Lê Nguyệt biết, dù phải trả giá bằng mọi thứ, nàng sẽ không để cho bất kỳ ai ngăn cản sự trỗi dậy của mình.
Bầu không khí trong Cung Cảnh Ngọc giờ đây không còn chỉ là sự tĩnh lặng. Mọi thứ đều chờ đợi một cuộc chiến mới, một cuộc chiến mà không ai trong triều đình này có thể tưởng tượng được.