Cung đình chìm trong một màn đêm yên tĩnh, nhưng trong bóng tối, những con sóng ngầm bắt đầu cuộn trào mạnh mẽ hơn. Lý Lạc đứng trước cửa cung Cảnh Ngọc, lòng nặng trĩu khi nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của Lê Nguyệt sau lời nhắc nhở. “Đừng để bản thân lún quá sâu.” Lời nói ấy như một lưỡi dao sắc bén, nhưng nàng hiểu: nếu không lún sâu, làm sao bảo vệ được nàng giữa vòng xoáy quyền lực này?
Sáng hôm sau, Lý Lạc triệu tập một cuộc họp kín tại doanh trại. Những gương mặt thân thuộc hiện diện, nhưng nàng không còn nhìn họ như trước. Từ những ký ức kiếp trước, nàng biết rõ ai là bạn, ai là kẻ hai mặt. Trần Tùng, cánh tay phải của nàng, báo cáo nhanh gọn:
“Bọn thích khách tối qua không phải hành động đơn lẻ. Chúng ta đã tìm thấy một số dấu vết cho thấy chúng được tiếp tế từ trong cung.”
“Cung Cảnh Ngọc sao?” Lý Lạc hỏi, giọng nàng trầm và sắc.
“Không, tướng quân. Dường như hậu viện của cung Thanh Hà mới là điểm xuất phát.”
Cái tên Thanh Hà khiến ánh mắt nàng tối lại. Nghiêm thái phi đã quá lộ liễu. Nhưng nàng hiểu, kẻ như bà ta không bao giờ chỉ có một mưu đồ. Những quân cờ của bà ta vẫn nằm rải rác khắp cung đình, chờ cơ hội để ra tay.
“Củng cố phòng tuyến xung quanh cung Cảnh Ngọc. Không để bất cứ kẻ lạ mặt nào bén mảng đến.” Lý Lạc ra lệnh, rồi quay sang Trần Tùng: “Ngươi đích thân giám sát. Bất cứ ai có hành động đáng ngờ, lập tức báo ta.”
Tại cung Thanh Hà, Nghiêm thái phi bình thản ngồi trước bàn trang điểm, đôi tay nhẹ nhàng chạm vào những trang sức vàng bạc lấp lánh. Một cung nữ quỳ bên cạnh, nhỏ giọng nói:
“Thái phi, sau sự việc tối qua, hoàng hậu đã ra lệnh gia tăng phòng vệ. Dường như Lý tướng quân đang theo dõi sát mọi động tĩnh.”
“Lý Lạc...” Nghiêm thái phi nhếch môi cười nhạt. “Con chó trung thành ấy không biết rằng sự trung thành của mình là con dao sắc bén nhất đâm vào lòng chủ nhân. Để xem, nàng ta có thể giữ được lòng tin của hoàng hậu đến bao lâu.”
“Thái phi có kế hoạch gì tiếp theo không?”
“Không cần vội.” Bà ta nói, ánh mắt sắc lạnh. “Đẩy Lý Lạc vào thế nghi kỵ đã là một bước khởi đầu tốt. Hãy tiếp tục tạo khoảng cách giữa nàng ta và hoàng hậu. Một khi hoàng hậu không còn tin tưởng vào Lý Lạc, chúng ta sẽ dễ dàng kết thúc ván cờ này.”
Đêm hôm đó, tại mật thất trong Đông điện, Lý Lạc mở cuộn giấy vừa nhận được từ một mật sứ. Nét chữ trên giấy khiến tim nàng đập mạnh:
“Có kẻ trong cung đang âm thầm tiếp cận nương nương. Đề phòng nội gián.”
Nàng cau mày, trong lòng nổi lên một dự cảm chẳng lành. Lê Nguyệt đang bị bao vây bởi những kẻ thù giấu mặt, nhưng kẻ phản bội có thể đang ở ngay bên cạnh nàng. Nàng không thể chần chừ thêm nữa.
Lý Lạc vội đến cung Cảnh Ngọc, nhưng khi đến nơi, nàng phát hiện đèn trong phòng hoàng hậu vẫn sáng, dù đã khuya. Bước vào, nàng thấy Lê Nguyệt đang ngồi bên bàn, trước mặt là một hộp gỗ được khóa kín.
“Nương nương.” Lý Lạc cúi đầu chào, giọng nàng thấp và điềm tĩnh. “Thần có chuyện muốn báo với người.”
“Chuyện nội gián trong cung?” Lê Nguyệt hỏi, ánh mắt nàng không rời khỏi hộp gỗ.
“Nương nương đã biết?”
“Ta nhận được tin này trước cả ngươi.” Nàng đáp, giọng pha chút lạnh lùng. “Nhưng không cần lo. Nội gián hay không, cung này vẫn nằm trong sự kiểm soát của ta.”
“Nhưng thưa nương nương...” Lý Lạc định nói thêm, nhưng ánh mắt sắc bén của Lê Nguyệt khiến nàng ngừng lại.
“Lý tướng quân, ta biết ngươi lo lắng cho ta. Nhưng ngươi không cần tự gánh vác mọi chuyện một mình.” Nàng đứng dậy, tiến lại gần Lý Lạc, ánh mắt nàng mềm đi đôi chút. “Ngươi hãy nhớ: ở đây, không ai là hoàn toàn đáng tin.”
Câu nói ấy khiến tim Lý Lạc nhói đau. Nàng cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt của hoàng hậu.
Rời khỏi cung Cảnh Ngọc, Lý Lạc biết rõ tình hình đang trở nên nguy hiểm hơn. Nàng phải hành động nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, trước khi tất cả vượt ngoài tầm kiểm soát. Nhưng trong bóng tối, một bóng người âm thầm theo dõi nàng.
Người đó cất giọng trầm thấp:
“Nghiêm thái phi đã lường trước mọi hành động của ngươi, Lý Lạc. Lần này, ngươi sẽ không thoát khỏi vòng vây.”
Từ đây, bóng tối của cung đình bắt đầu siết chặt, đẩy Lý Lạc và Lê Nguyệt vào vòng xoáy không thể thoát ra...