Vòng Luân Hồi Trong Đế Cung

Chương 6

Cung Thanh Hà sau sự kiện đêm hôm trước vẫn giữ vẻ tĩnh lặng như thể chưa từng xảy ra điều gì. Nhưng bên trong lòng Lý Lạc, sóng ngầm đã dậy lên. Kẻ đứng sau âm mưu này đủ tinh vi để bịt đầu mối ngay khi sự thật sắp được tiết lộ. Điều đó không chỉ làm nàng bất an mà còn khiến hoàng hậu rơi vào tình thế ngày càng nguy hiểm.

Sáng hôm sau, trong một căn phòng kín đáo tại doanh trại, Lý Lạc triệu tập các cận vệ thân tín nhất của mình. Tất cả họ đều là những người từng vào sinh ra tử cùng nàng trên chiến trường, lòng trung thành không thể nghi ngờ.

“Chúng ta đang đối mặt với một kẻ thù giấu mặt.” Lý Lạc mở lời, ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng người. “Kẻ đó không chỉ muốn phá hoại triều đình mà còn muốn hạ bệ hoàng hậu. Ta cần các ngươi hỗ trợ trong cuộc điều tra này, nhưng nhớ rằng, chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể khiến chúng ta mất mạng.”

Một cận vệ, Trần Tùng, lên tiếng: “Tướng quân, bọn thuộc hạ thề sống chết bảo vệ người và hoàng hậu. Nhưng làm sao để phân biệt được bạn thù khi trong cung đầy rẫy kẻ hai mặt?”

Lý Lạc trầm ngâm. “Đó là lý do ta cần các ngươi chia nhau hành động. Một nhóm sẽ theo dõi những quan viên khả nghi trong triều, đặc biệt là những kẻ có liên hệ với Nghiêm Quốc. Nhóm còn lại, hãy chú ý động tĩnh trong các cung. Những nơi như cung Thanh Hà và các kho bí mật là mục tiêu trọng yếu.”

Trong hoàng cung, Lý Lạc trở về cung Cảnh Ngọc để báo cáo với hoàng hậu. Nàng bước qua hành lang lát đá cẩm thạch, ánh mắt không rời khỏi những bóng dáng thấp thoáng trong cung. Một cung nữ chợt va phải nàng, vội vàng xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi.

Đôi mắt Lý Lạc thoáng lóe lên sự nghi ngờ. Hành động của cung nữ đó quá vội vã, và nàng nhận ra chiếc khay mà cô ta cầm không còn nguyên vẹn. Dưới chân là một cuộn giấy nhỏ bị đánh rơi.

Nàng nhặt cuộn giấy lên, mở ra và đọc những dòng chữ ngắn gọn nhưng lạnh lùng:

“Mồi đã cắn câu, chuẩn bị hành động. Đêm nay, kho số ba.”

Cuộn giấy này rõ ràng là một mảnh ghép quan trọng trong âm mưu lớn hơn. Lý Lạc không chần chừ, giấu cuộn giấy vào trong áo giáp rồi tiếp tục đi.

Trong tẩm cung của hoàng hậu, Lê Nguyệt đang phê duyệt tấu chương thì thấy Lý Lạc bước vào. Ánh mắt hoàng hậu dịu lại khi nhìn thấy nàng, nhưng vẻ mặt Lý Lạc đầy sự căng thẳng khiến Lê Nguyệt không thể không để tâm.

“Có chuyện gì sao, Lý tướng quân?”

Lý Lạc lấy cuộn giấy ra, trình lên hoàng hậu. “Thần tìm thấy cái này khi đi qua hành lang. Có vẻ như có một cuộc giao dịch bí mật nào đó đang diễn ra ở kho số ba vào tối nay.”

Lê Nguyệt cau mày, đôi mắt nàng ánh lên vẻ trầm tư. “Kho số ba là nơi lưu trữ tài liệu và vật phẩm quan trọng của triều đình. Nếu những kẻ đó nhằm vào nơi này, hẳn chúng muốn chiếm đoạt hoặc tiêu hủy thứ gì đó.”

Lý Lạc gật đầu. “Thần nghi ngờ việc này có liên quan đến lô hàng lụa và vũ khí đã bị tuồn ra ngoài. Thần xin phép được đích thân theo dõi chuyện này.”

Hoàng hậu im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài. “Ngươi cẩn thận. Ta không muốn ngươi gặp nguy hiểm vì ta.”

“Hoàng hậu, bảo vệ người là trách nhiệm của thần.”

Đêm hôm ấy, Lý Lạc cùng hai cận vệ thân tín phục kích gần kho số ba. Xung quanh khu vực này tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn l*иg xa xa.

Thời gian trôi qua, tiếng côn trùng rả rích vang lên trong màn đêm tĩnh lặng. Nhưng đúng vào lúc nửa đêm, một nhóm người mặc áo choàng đen xuất hiện, di chuyển lén lút về phía kho.

Lý Lạc ra hiệu cho cận vệ giữ im lặng, nàng căng mắt theo dõi từng động tĩnh của nhóm người đó. Khi bọn họ bắt đầu mở cửa kho, Lý Lạc lập tức lao ra, rút kiếm cản đường.

“Đứng lại! Các ngươi là ai?”

Nhóm người bị bất ngờ nhưng không hề nao núng. Một kẻ trong số đó, rõ ràng là thủ lĩnh, cười lạnh. “Lý tướng quân, ngươi thực sự là cái gai khó chịu.”

“Ngươi biết ta, vậy tốt nhất là hãy đầu hàng trước khi ta buộc phải dùng vũ lực.”

Thủ lĩnh không trả lời, chỉ vung tay ra hiệu. Ngay lập tức, những kẻ khác rút vũ khí lao tới.

Cuộc chiến trong đêm tối diễn ra khốc liệt. Lý Lạc nhanh chóng hạ gục hai tên, nhưng những kẻ còn lại rất thiện chiến. Ánh kiếm lóe lên trong bóng tối, tiếng kim loại va vào nhau vang dội.

Trong lúc giao chiến, Lý Lạc nhận ra thủ lĩnh đang cố gắng trốn thoát. Nàng nhanh chóng lao theo hắn, để lại hai cận vệ đối phó với những tên còn lại.

Thủ lĩnh dẫn nàng vào một khu rừng nhỏ gần đó. Hắn di chuyển rất nhanh, nhưng Lý Lạc vẫn bám sát. Cuối cùng, hắn dừng lại, quay người đối mặt với nàng.

“Ngươi thực sự gan dạ, Lý tướng quân. Nhưng điều đó sẽ khiến ngươi mất mạng.”

Nói rồi, hắn rút ra một thanh kiếm dài, lao thẳng về phía nàng.

Lý Lạc tránh đòn trong gang tấc, rồi phản công bằng một cú chém mạnh mẽ. Cuộc đấu giữa hai người diễn ra ác liệt, từng đường kiếm sắc bén như muốn kết liễu đối phương ngay lập tức.

Nhưng khi Lý Lạc sắp áp đảo được hắn, một tiếng còi vang lên từ xa. Thủ lĩnh lập tức lùi lại, tung ra một quả khói mù, rồi biến mất vào bóng tối.

Trở về cung, Lý Lạc trình báo sự việc cho hoàng hậu. Dù đã ngăn chặn được một phần âm mưu, nhưng nàng không thể bắt được kẻ cầm đầu.

“Ngươi đã làm rất tốt.” Hoàng hậu nói, giọng nàng dịu dàng nhưng ánh mắt vẫn đầy lo âu. “Nhưng đây chỉ là khởi đầu. Ta e rằng những gì chúng ta sắp đối mặt sẽ còn nguy hiểm hơn nhiều.”

“Thần không sợ hiểm nguy, chỉ sợ không thể bảo vệ người đến cùng.” Lý Lạc đáp, ánh mắt nàng kiên định.

Lê Nguyệt khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy là một nỗi buồn sâu thẳm. “Ta hy vọng ngươi đủ mạnh mẽ để đối mặt với những gì sắp tới. Vì đôi khi, để bảo vệ một người, ngươi phải chấp nhận hy sinh chính mình.”