Ánh sáng của buổi sáng mờ ảo dần len lỏi qua những khe cửa nhỏ trong cung Cảnh Ngọc, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Tuy nhiên, trong cung điện rộng lớn ấy, không khí lại u ám và căng thẳng như một trận bão đang rình rập, chỉ chờ thời cơ để bùng nổ. Mọi thứ đều có vẻ bình yên, nhưng sâu thẳm bên trong, những âm mưu đang đan xen, chuẩn bị cho một cuộc chiến không thể tránh khỏi.
Lý Lạc đứng giữa đại sảnh, đôi mắt sáng ngời nhưng lại ẩn chứa một nỗi lo lắng không thể xóa bỏ. Những tin tức về cuộc tấn công của Nghiêm Quốc đã trở thành đề tài bàn tán trong suốt vài ngày qua, nhưng không ai biết rõ được mục đích thực sự của cuộc tấn công này. Mọi thông tin đều mơ hồ, chỉ có một điều duy nhất là những thế lực trong hoàng cung đang sẵn sàng chờ đợi, rình rập để chiếm lấy quyền lực.
Lý Lạc biết rằng, nếu như không có sự chuẩn bị chu đáo, Đại Dương sẽ rơi vào một tình cảnh hiểm nguy. Nhưng điều khiến nàng lo lắng hơn cả chính là hoàng hậu Lê Nguyệt. Trong những ngày qua, nàng ấy không chỉ phải đối mặt với sự đe dọa từ bên ngoài, mà còn phải gánh chịu áp lực không ngừng từ chính những kẻ trong hoàng cung. Lý Lạc biết rằng, nếu không kịp thời hành động, Lê Nguyệt có thể rơi vào bẫy mà những kẻ đó đã giăng sẵn.
hoàng cung, dù xa hoa và lộng lẫy, vẫn là nơi mà mọi thứ đều có thể bị thay đổi chỉ trong một đêm. Đó là nơi mà lòng người có thể thay đổi nhanh chóng như gió, nơi mà niềm tin dễ dàng bị đánh mất vì những toan tính của quyền lực.
Lý Lạc không thể đứng ngoài cuộc. Nàng yêu hoàng hậu, và tình yêu đó là động lực duy nhất khiến nàng không ngừng tiến về phía trước, bất chấp tất cả. Nhưng, nàng phải làm gì để bảo vệ người mình yêu thương? Làm sao để có thể đối mặt với những kẻ thù trong cung, trong khi nàng chỉ là một người lính ngoài chiến trường?
Đang chìm đắm trong những suy tư, Lý Lạc bỗng nhận ra có một bóng người đứng ngay trước mặt nàng, là hoàng hậu Lê Nguyệt.
Ánh mắt của hoàng hậu không hề rời khỏi nàng, đôi mắt sắc bén ấy khiến Lý Lạc không khỏi rùng mình. Nhưng điều khiến nàng lo lắng hơn cả là vẻ mặt của Lê Nguyệt. Nàng ấy không hề tỏ ra yếu đuối hay lo sợ như mọi khi, mà lại lặng lẽ, điềm tĩnh như một nữ vương đang ngự trị trong hoàng cung. Dù vậy, Lý Lạc vẫn cảm nhận được một nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt ấy, nỗi buồn mà không ai có thể hiểu được.
“Lý tướng quân.” Giọng Lê Nguyệt vang lên, nhưng không phải là sự lạnh lùng như trước. Hôm nay, giọng nàng mang theo một chút gì đó mệt mỏi, như thể đã trải qua một trận chiến không lời. “Ngươi đã nghe về cuộc tấn công của Nghiêm Quốc?”
Lý Lạc gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng. “Ta đã nghe. Nhưng thông tin vẫn chưa rõ ràng, và chúng ta vẫn chưa biết được kế hoạch cụ thể của họ.”
Lê Nguyệt mím chặt môi, ánh mắt nàng tối lại, nhưng ngay sau đó, một nụ cười mỏng manh xuất hiện trên môi nàng, như một cơn gió thoảng qua. “Không cần phải quá lo lắng. Bây giờ chúng ta chỉ có thể chuẩn bị, chờ đợi và hy vọng. Cũng không thể thay đổi được điều gì.”
Lý Lạc không thể ngừng cảm thấy bất an khi nhìn thấy nụ cười ấy. Dù rất nỗ lực giữ bình tĩnh, nhưng nàng không thể không nhận ra sự lạnh lẽo trong ánh mắt của hoàng hậu. Nàng ấy đang gánh chịu một áp lực khổng lồ, nhưng lại không thể bộc lộ ra ngoài. hoàng hậu của Đại Dương, dù có vẻ ngoài uy nghi, vẫn chỉ là một con người, và những nỗi buồn ấy đang ăn mòn nàng từng ngày.
“Ngươi nghĩ sao về những kẻ trong cung?” Lý Lạc hỏi, giọng nàng thấp, nhưng không hề thiếu quyết tâm. “Có phải chúng ta phải đối mặt với những âm mưu ngay trong hoàng cung này không?” Hoàng hậu chậm rãi nhìn nàng, như thể đang suy nghĩ thật lâu. Sau một lúc, nàng mới lên tiếng. “Không chỉ là âm mưu. Đây là cuộc chiến không chỉ về quyền lực, mà còn là cuộc chiến về số phận của ta.”
Lý Lạc không hiểu ngay lập tức, nhưng điều nàng có thể chắc chắn là, những gì hoàng hậu đang nói không chỉ đơn thuần là về vương quyền. Có điều gì đó sâu thẳm hơn, một bí mật mà hoàng hậu không thể tiết lộ.
Cảm giác bất an trong Lý Lạc càng lúc càng tăng lên. Nếu những kẻ trong cung thực sự muốn lật đổ Lê Nguyệt, nàng không thể chỉ đứng yên nhìn. Nhưng nàng lại phải làm gì khi chính bản thân nàng cũng không có quyền lực đủ lớn để thay đổi mọi thứ?
Chợt, Lê Nguyệt tiến lại gần nàng, đôi mắt sáng lên đầy vẻ kiên định. “Lý tướng quân, ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Những kẻ phản loạn đang ẩn náu trong cung, và cuộc chiến này không chỉ là trận chiến ngoại giao hay quân sự. Nó sẽ còn tàn nhẫn hơn rất nhiều.”
Lý Lạc cảm nhận rõ ràng một luồng khí lạnh toát ra từ lời nói ấy. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hoàng hậu. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của họ giao nhau, và một sự hiểu biết thầm lặng dường như đã được hình thành giữa hai người. Hoàng hậu biết rõ những gì đang xảy ra, nhưng nàng ấy vẫn phải giả vờ như không có gì.
“Ta sẽ ở bên cạnh người, hoàng hậu.” Lý Lạc nói, giọng nàng kiên quyết, như thể tuyên bố một lời thề.
Hoàng hậu nhìn nàng lâu, đôi mắt nàng ấy sâu thẳm như chứa đựng vô vàn bí mật. “Đôi khi, Lý tướng quân, không phải tất cả đều có thể thay đổi. Nhưng ta sẽ không để ngươi rời đi.”
Những lời này khiến trái tim Lý Lạc càng thêm nặng nề. Những lời của hoàng hậu không chỉ là sự thừa nhận tình cảm mà còn là sự thừa nhận những mối nguy hiểm đang rình rập. Nếu nàng thực sự ở bên cạnh nàng ấy, liệu nàng có thể bảo vệ được hoàng hậu trước những âm mưu này hay không?
Bầu không khí trong phòng dường như ngưng lại, nặng nề và đầy ẩn ý. Nhưng một điều Lý Lạc chắc chắn là, tình yêu của nàng dành cho hoàng hậu không chỉ là một trò chơi. Nó là một cuộc chiến. Và nàng sẽ không bao giờ từ bỏ, dù cho có phải đánh đổi tất cả.
Lý Lạc đứng lặng trong cung điện, đôi mắt nàng nhìn thẳng vào hoàng hậu Lê Nguyệt, không chỉ là một nữ vương, mà còn là người mà nàng yêu thương và muốn bảo vệ hơn tất thảy. Nhưng cuộc chiến này không chỉ đơn giản là bảo vệ người mình yêu, mà còn là đấu tranh với chính số phận đã an bài.
Trong khoảnh khắc ấy, Lý Lạc hiểu rằng, dù có yêu đến đâu, đôi khi tình yêu cũng phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn của thế giới này.