Editor: Mei
Quả nhiên, khi bọn họ đến khách sạn thành phố B, đã là 2 giờ chiều.
"Có cần nghỉ ngơi một chút ?"
Ra khỏi thang máy, Phó Thần An nghiêng đầu nhìn Quý Văn kéo vali ra ngoài .
"Ừm~ không cần."
"Được! Ba mươi phút sau hẹn ở sảnh, bây giờ gọi Gì tổng thông báo một giờ sau chúng ta đến gặp mặt!"
"Dạ!" Quý Văn nhìn cửa phòng màu gỗ nâu đã đóng lại.
Xoay người trở về phòng bên cạnh, mới vừa vào cửa liền gọi điện thoại an bài công việc trước. Sau đó tìm thay một bộ trang phục phù hợp, lại lấy túi trang điểm, trang điểm nhẹ một chút rồi ra cửa.
Mới vừa xuống lầu, người đàn ông kia đang nghỉ ngơi trên sô pha đứng dậy, xem ra là đã phải đợi một chút rồi. Quý Văn nâng cổ tay, vừa vặn nửa giờ.
Quý Văn đi theo anh ra cửa khách sạn, Bentley quen thuộc dừng lạ trước mặt. Hai người lên xe, một đường trầm mặc. Quý Văn lấy phương án nghiên cứu phát minh của coong ty JL ra đọc trước.
JL là công ty mới vừa gây dựng không đến hai năm, nhưng nghiên cứu phát minh một loại gọi là nhu tính* (kiểm soát) điện tử, có thể sử dụng trên người người máy, nghiên cứu phát minh ra có thể tìm thấy và điều khiển toàn bộ nhu tính vật thể máy móc.
Máy móc sau khi có xúc giác cảm giác, liền có thể thay thế nhân công tiến hành hoạt động lấy trứng gà, thu hoạch hoa quả, giảm thiểu sức lao động. Một khi nghiên cứu thành công, ứng dụng rộng khắp trên thị trường, sẽ giải phóng lượng lớn sức lao động, Thịnh Đầu nhìn trúng chính là điểm này.
Chưa đến hai mươi phút, chiếc xe dừng trước một cao ốc có tạo hình độc đáo. Mới vừa xuống xe, liền có người đón lên lầu.
"Phó tổng, làm phiền ~" cửa thang máy mới vừa mở, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi cười thân thiện, anh ta cao khoảng m7, nhưng bộ dáng mỏ chuột tai khỉ, ánh mắt nhanh chóng đảo qua Quý Văn bên cạnh.
"Gì tổng, xin chào!" Tiếng nói nhàn nhạt.
Ấn tượng đầu tiên về người này của Quý Văn không được tốt cho lắm, bởi vì hắn cặp mắt đào hoa kia luôn là như có như không đảo qua trên người cô, đặc biệt là vị trí trước ngực.
Quý Văn hôm nay mặc chính là áo sơ mi tơ tằm cổ áo thắt nơ bướm, nhìn qua sẽ không có vẻ tuỳ tiện, nhưng trước ngực thực ra thấy được một đôi nhũ thịt ngạo kiều theo bước đi của chủ nhân mà nhẹ nhàng run rẩy.
"Phó tổng, nhìn xem ~ đây là thành quả nghiên cứu mới nhất của chúng tôi."
Phó Thần An tiếp nhận tư liệu, nghiêm túc lật giở. Ánh mắt lạnh lùng nhanh chóng đảo qua, đuôi lông mày ngẫu nhiên hơi ninh, sau đó giãn ra.
"Vị tiểu thư này, không biết xưng hô như thế nào?" Gì tổng cười ngâm ngâm, tiếp nhận cà phê từ trên tay thư kí đưa tới trước mặt Quý Văn.
"Gì tổng gọi tôi thư kí Quý là được ~" Quý Văn đứng đắn ngồi ngay ngắn, đôi tay khép lại đặt trên đùi, khuôn mặt luôn mỉm cười lễ phép.
"Thư kí Quý vừa mới tốt nghiệp đại học đi?"
"Đã đi làm nhiều năm..." Quý Văn lễ phép trả lời, bưng ly cà phê trước mặt, nhẹ nhấp miệng, không nghĩ tiếp tục đề tài này.
"Hoàn toàn nhìn không ra a, xem ra Phó tổng thật có phúc khí, có trợ thủ đắc lực vừa xinh đẹp lại trẻ tuổi!" Gì tổng tiếp tục cười thổi phồng, mắt đào hoa tình sắc mê mẩn nhìn chằm chằm chân Quý Văn bóng loáng không có mặc tất chân.
"Xin lỗi, tôi đi toilet ~"
Quỷ háo sắc!!! Bộ dạng chưa thấy qua phụ nữ. Quý Văn một bụng buồn bực, nhưng đối phương có thành quả nghiên cứu khoa học kỹ thuật xác thật thực mới mẻ độc đáo, rất có lực hấp dẫn, bằng không Phó Thần An cũng sẽ không tự mình đi một chuyến xa như vậy.
Cố ý ở trong toilet hồi lâu mới đi ra ngoài, vừa tới cửa văn phòng , liền thấy hai người đàn ông đứng ở cửa.
"Ai, Phó tổng đi thong thả, buổi tối sẽ an bài xe tới khách sạn đón mọi người."
Nhanh như vậy liền kết thúc? Quý Văn vẻ mặt vòng vòng, này vừa tới nửa giờ liền nói xong rồi?
"Làm phiền Gì tổng!" Âm thanh thanh lãnh bình tĩnh như nước.
"Tổng giám đốc?" Quý Văn đi đến bên cạnh anh, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.
"Đi thôi!" Phó Thần An đột nhiên cười nhạt, ôm cô đi vào cửa thang máy.
Nhìn con số trên thang máy nhảy lên,bàn tay to ở bên hông ấm áp như lúc ban đầu. Chỉ là một động tác đơn giản, lại làm Quý Văn kích động hưng phấn.
Người đàn ông này..... Vừa rồi hẳn là thấy được ánh mắt sắc lang của Gì tổng đi? Cho nên ~ mới có thể khác thường như thế.
Anh từ trước đến nay công tư phân minh, bên ngoài cô là thư kí, mà anh là tổng giám đốc cao cao tại thượng không thể động đến.
Mới vừa trở lại khách sạn, Quý Văn đi theo sau Phó Thần An, anh xoay người vào phòng, Quý
Văn đi theo vào.
"Có việc?"
Đôi mắt đen thanh triệt mà sạch sẽ, lại quạnh quẽ nhìn cô.
"Phó Thần An, em có chuyện muốn nói với anh!"
Cô cực kì muốn nắm bắt chút tâm tư của người đàn ông này, rốt cuộc ~~ cô không nghĩ bị anh làm như pháo hữu. Tuy rằng, hai người trên giường từ trước đến nay hợp phách, nhưng khi xuống giường, người đàn ông này sắc mặt lại trở nên lạnh băng.
Cô có lòng tham, muốn anh toàn tâm toàn ý yêu cô.
"Vào đi!"
Quý Văn theo anh vào hướng sô pha ngồi xuống, chân thon dài ưu nhã giao nhau, giương mắt nhìn cô. Đôi mắt sâu thẳm lại.... Đáng chết có chứa ý cười nhàn nhạt.
Cười như thợ săn hung ác nham hiểm vậy, cười khi nhìn con mồi trong l*иg sắt cuồng loạn giãy giụa. Phúc hắc gian trá, lại có loại.... Xem ngươi đắc ý tới đâu.
Xem ra người đàn ông này xác định vững chắc chờ cô mở miệng trước:
"Phó Thần An, em hy vọng cùng anh một lần nữa bắt đầu lại!"
Quý Văn trong lòng oành một tiếng, môi đỏ khẽ cắn.
"Ngô ~em rất nghiêm túc!"
Vì tỏ vẻ chính mình chân thành nguyện ý, Quý Văn ngồi thẳng lưng, vẻ mặt thành khẩn nói.
Vừa dứt lời, cawnn phòng lặng ngắt như tờ, người đàn ông đối diện thu liễm ý cười, con mắt thâm u nhìn chằm chằm cô.
Xong rồi....... Xong rồi....... Quý Văn nháy mắt cảm giác chính mình đỉnh đầu bay qua một đám quạ đen kêu: "Cạc cạc cạc", xấu hổ lan tràn ~
"Đã nói xong?" Nửa ngày, Phó Thần An an tĩnh phun ra ba chữ.
"Ừm ~" Quý Văn hừ nhẹ, cúi đầu, không dám nhìn anh. Không khí một mảnh im lặng, cô có thể nghe được âm thanh "Bùm bùm" từ ngực truyền đến.
"Theo ý em!"
"A?" Quý Văn kinh ngạc ngước mắt, mắt hạnh bỗng chốc trừng lớn, bộ dáng không thể tin tưởng.
"Ý anh là.... Đồng ý sao?" Ngừng thở, thật cẩn thận, liền tiếng nói cũng không kiềm chế được run rẩy. Khuôn mặt nhỏ, lúc này càng đỏ, phấn nộn như là có thể véo ra nước.
"Ừm!" Nghe anh nhẹ giọng đáp ứng rõ ràng truyền vào lỗ tai Quý Văn.
Sắc mặt vẫn như cũ không mặn không nhạt, bộ dáng bình tĩnh như là đang nói, hôm nay thời tiết không tồi.
Quý Văn vui sướиɠ lập tức bổ nhào vào l*иg ngực anh, duỗi tay ôm cổ anh, đem đầu vùi ở trước ngực. Ở chỗ anh không nhìn thấy, mắt hạnh xinh đẹp không thể tưởng tượng, thế nhưng phủ sương trắng, mắt ngập nước.
"Phó Thần An, em rất nhớ anh, không có ngày nào không nhớ anh ~"
"Anh biết ~"
Quý Văn làm nũng: "Anh thế nào vẫn có bộ dáng không vui...."
Phó Thần An cười nhạt duỗi tay ôm sát người phụ nữ trong ngực, ngón tay trắng nõn nâng cằm cô. Không khỏi phân trần hôn xuống, bốn môi trằn trọc mυ'ŧ vào, mỗi một lần mυ'ŧ vào đều đặc biệt dùng sức. Lại có chứa loại nùng liệt nhu tình, ngậm lấy cánh môi cô nghư thạch trái cây, một ngụm một ngụm liếʍ láp.
Thẳng đến hai người hô hấp dồn dập, khó tách được ra. Phó Thần An môi gợi cảm chống môi cô, thanh âm khàn khàn chậm rãi vang lên:
"Bộ dáng này, vừa lòng chưa? ~" âm cuối gợi cảm câu người.
Úc ~ thật là muốn mệnh!
Phó Thần An, Quý Văn rốt cuộc lại lần nữa tìm về anh ~
---------------------------------------
Ai, rốt cuộc viết đến hai người hòa hảo, kế tiếp một đoạn thời gian sẽ là ngọt ngào lạp
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~