Editor: Mei
Buổi tối 7 giờ, Gì tổng an bài xe tới khách sạn đón người.
Bởi vì là tiệc thương vụ, Quý Văn mặc váy dài đen ưu nhã. Cơ bản là từ cổ đến mắt cá chân đều kín mít, vải dệt chiffon uyển chuyển nhẹ nhàng, mềm mại thoải mái dán vào da thịt.
Phần trước ngực là một tầng sa mỏng thiết kế chạm rỗng, màu ren đen, mềm mại trước ngực như ẩn như hiện. Váy đen dài, ngược lại mang theo gợi cảm dụ hoặc.
Chiếc xe rất nhanh đã dừng ở một tòa hội sở, tinh quang lập loè, thoạt nhìn tiêu phí không ít, xem ra là muốn đem đùi Phó Thần An ôm chặt.
Quý Văn mỉm cười đi theo Phó Thần An vào cửa lớn hội sở, tuy rằng hai người xem như đã hòa hảo quay lại. Nhưng là Phó Thần An này cuồng công tác, một khi tiến vào trạng thái làm việc, cô vẫn là phải theo bồi.
"Phó tổng buổi tối tốt lành, mời nhập tiệc!" Gì tổng tới chào đón bọn họ ở cửa.
Phó Thần An kiêu ngạo lãnh đạm chỉ khẽ gật đầu liền bước vào ghế lô.
"Quý tiểu thư đêm nay.... Đặc biệt mê người ~"
Quý Văn cảm thấy dị ứng cực kỳ, mắt đào hoa yêu diễm mê người cố tính dán lên người cô, kì thực muốn bao nhiêu kì quái có bấy nhiêu kì quái.
"Cảm ơn! Gì tổng cũng rất tuấn tú!" Lễ tiết hướng hắn mỉm cười, cũng chậm rãi đi vào ghế lô, chọn vị trí bên trái Phó Thần An ngồi xuống. Bởi vì lưng ghế bên phải đã vắt một áo khoác tây trang, cô không muốn phải ngồi bên cạnh tên kia .
Bên cạnh hai hai người đàn ông trò chuyện với nhau thật vui vẻ mà Quý Văn liền ở bên cạnh an tĩnh dùng bữa.
Nhìn người bên cạnh, sườn mặt tuấn tú trắng nõn, ánh mắt mát lạnh mà sắc bén. An tĩnh nghe Gì tổng đem sản phẩmnghiên cứu phát minh nhà mình thổi phồng ba hoa chích choè, phối hợp mỉm cười gật đầu.
Mắt hạnh trong suốt như nước, trên môi nhợt nhạt màu son, khóe miệng bỗng nhiên giơ lên một mạt ý cười xấu xa không rõ nguyên do.
Phía dưới khăn trải bàn dày nặng, chân nhỏ trắng nõn nhẹ nhàng đá rơi giày cao gót màu vàng cam. Chân nhỏ trần trụi, từ dưới hướng lên trên, nhẹ nhàng du tẩu ở ống quần tây đàn ông bên cạnh.
Năm ngón chân nhỏ mượt mà tinh xảo, khi thì câu lấy chân dài mạnh mẽ hữu lực, qua lại vuốt ve, ý vị kɧıêυ ҡɧí©ɧ mười phần.
Hừ ~ Người này vẫn thật nghiêm túc. Quý Văn mặt mỉm cười, liếc mắt người đàn ông bên cạnh.
Chân nhỏ dưới gầm bàn càng lớn mật từ ống quần thâm nhập vào, trực tiếp vuốt ve cẳng chân anh. Chân nhỏ hơi lạnh, cọ vào da thịt ấm áp, Quý Văn tức khắc cảm thấy thoải mái.
Mà Phó Thần An khẽ nhíu mày, tiếp tục cùng Gì tổng đàm luận.
Gót chân nhỏ trên cẳng chân anh cọ đủ rồi, Quý Văn thật cẩn thận nâng chân, chậm rãi leo lên đùi anh, cách quần tây, nhẹ nhàng cọ hạ thể.
"Phó tổng, làm phiền anh lấy giúp tôi khăn giấy được không?" Quý Văn cười nhạt mở miệng, xin lỗi nhìn bàn tay mềm vừa lột tôm xong.
Phó Thần An trên mặt treo nhợt nhạt ý cười, duỗi tay đưa khăn giấy qua.
"Cảm ơn!".
Ngô ~ quả nhiên phản ứng thân thể so với chủ nhân nó thành thật hơn nhiều. Gót chân nhỏ mới vừa cọ, cự long ngủ say bắt đầu nóng lên thức giấc, vui vẻ cùng cô chào hỏi.
Đang lúc Quý Văn giả vờ cúi đầu ăn tôm, một bàn tay to ấm áp đột nhiên hung hăng bắt được chân nhỏ chôn ở giữa hai chân người đàn ông bên cạnh làm loạn.
Quý Văn khẽ cắn nha, hơi hơi dùng sức tránh thoát, không nghĩ tới người đàn ông kia lực tay càng tăng thêm.
Mắt hạnh hung hăng quét về phía người bên cạnh, chỉ trong nháy mắt, trên mặt người kia ý cười gian trá phúc hắc. Ánh mắt ở không trung giao nhau, truyền ra:
Quý Văn: Phó Thần An, mau buông ra!
Phó Thần An: Không! Dám đến trêu chọc, cũng đừng vội chạy trốn...
Quý Văn: Tổng giám đốc ~ em sai rồi, không nên không biết xấu hổ câu dẫn anh.
Phó Thần An: Không sao, anh tiếp thu câu dẫn của em.
Quý Văn: Tổng giám đốc, anh đừng gãi a ~~~
Ha ha ha... Cơm trong bữa tiệc đột nhiên truyền đến một trận tiếng cười thanh thúy. Hai người đàn ông tỏ vẻ mặt nghi hoặc nhìn người phụ nữ duy nhất trên bàn cơm.
Quý Văn nháy mắt đỏ mặt, xấu hổ cực kỳ:
"Xin lỗi a, đột nhiên nhớ tới câu chuyện cười ngày hôm qua, chê cười rồi...."
"Ha.....Quý tiểu thư sinh hoạt thật thú vị." Gì tổng cười trả lời, ánh mắt đào hoa mê đắm lại lần nữa dừng ở trên người cô.
TM Phó Thần An, quỷ ấu trĩ! Thế nhưng cào lòng bàn chân cô. Chân nhỏ liều mạng đá, muốn thoát khỏi ma trảo của người đàn ông này.
"Không bằng mời Quý tiểu thư kể lại câu chuyện cười thú vị này, cũng cho mọi người ở đây nghe một chút, giải sầu, đúng không?" Phó Thần An nói, ánh mắt mang ý cười liếc về phía Quý Văn, tận sâu nơi đáy mắt không dấu được đắc ý.
"Chuyện cười, chẳng có gì lạ, vẫn là đừng quấy rầy nhã hứng hai vị." Quý Văn ngượng ngùng bồi cười, nghiêng mắt hướng người kia hung hăng cảnh cáo.
Rốt cuộc, bàn tay kia không tiếp tục đùa dai cào lòng bàn chân cô, chuyển sang ôn nhu vuốt ve.
Bàn tay anh thực ấm, khớp xương rõ ràng, nhưng là bàn tay lại hơi có vết chai mỏng, lúc lơ đãng vuốt ve, mang đến cho cô một trận rùng mình.
Giống một dòng điện lưu, bắt đầu từ lòng bàn chân, nhanh chóng xông lên não, lại tách ra ở tứ chi, tê tê dại dại, Quý Văn chỉ cảm thấy hai má hơi nóng.
"Gì tổng, hôm nay cảm ơn đã nhiệt tình khoản đãi, chúng tôi đi trước." Ở vừa dài dòng thương thảo xong sau, Phó Thần An cười nhạt mở miệng.
Quý Văn kinh hách lập tức đem chân từ trên đùi anh bỏ xuống,tránh thoát ma trảo kia trong nháy mắt, móng tay đàn ông nhẹ đảo qua lòng bàn chân cô.
"Ngô ~~" khống chế không được ngâm khẽ một tiếng, nhanh chóng đem chân nhét vào giày cao gót.
"Tối nay rất vui, cảm ơn Gì tổng!" Quý Văn cười đứng dậy, ánh mắt yêu mị.
"Quý tiểu thư thích là tốt, thích là tốt ~" chỉ một giây, Gì tổng đã bị cô câu đi linh hồn nhỏ bé, cười ngâm ngâm nhìn chằm chằm vào cô.
Phó Thần An sắc mặt đột nhiên âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, nhàn nhạt cùng Gì tổng bên cạnh gật đầu dẫn đầu đi ra cửa.
Quý Văn trái tim run rẩy, thầm kêu một tiếng không tốt, vẫy vẫy tay, cầm lấy túi xách, chạy chậm đuổi theo đi ra ngoài.
-----------------------------------
Kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì?
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~