Đại Vai Ác Xuyên Về Năm Ba Tuổi Rưỡi

Chương 16

Lục Ngạo bất lực thở dài, chỉnh trang lại trước gương, sau đó mở cửa nhà vệ sinh, bước ra ngoài.

Chỉ thấy Giang Tri Ngư đang ngồi xổm bên giường, vén ga giường lên, nhìn xuống gầm giường: “Bé cưng?”

Không tìm thấy con, Giang Tri Ngư lại gọi xuống gầm tủ đầu giường: “Ở đây à?”

Vẫn không tìm thấy, Giang Tri Ngư nhấc đôi dép lê dùng một lần trên sàn lên: “Không lẽ dính dưới đế dép rồi?”

Lục Ngạo bất lực thở dài, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi đến trước mặt cậu.

Đừng tìm nữa, bé ở đây.

Bé không phải con kiến, sao có thể ở dưới đế dép được?

Giang Tri Ngư trông thật ngốc nghếch.

“Ồ... Thì ra bé cưng của ba ở đây...”

Giang Tri Ngư giả vờ như bây giờ mới nhìn thấy Lục Ngạo, cố tình kéo dài giọng.

Lục Ngạo vô thức hất cằm lên.

Giang Tri Ngư cười đến mức cong cả mắt, lại cố tình hỏi: “Bí mật nhỏ của con, giải quyết trong nhà vệ sinh xong rồi à?”

Lục Ngạo mở to mắt: “Cái gì...”

Bí mật nhỏ gì?

Sao Giang Tri Ngư biết được?

Chẳng lẽ vừa nãy, Giang Tri Ngư đã nhìn ra bé tỉnh rồi, cố tình để bé ở lại một mình trong phòng bệnh?

Không thể nào, diễn xuất của bé tinh vi như vậy, Giang Tri Ngư lại ngốc nghếch như vậy, ông ta không thể nào nhìn ra được.

Vậy thì...

Ngay lúc Lục Ngạo đang nghiêm túc suy nghĩ, Giang Tri Ngư đưa tay ra, bế bé lên: “Vậy bây giờ con rảnh rồi chứ? Để bác sĩ vào khám cho con nhé.”

Lục Ngạo không kịp phòng bị, bị bế bổng lên: “Buông ra!”

Bé không phải trẻ con, đừng bế bé!

Giang Tri Ngư đặt bé lên giường bệnh, gọi ra ngoài cửa: “Mời vào.”

Cửa phòng bệnh được đẩy ra, mấy bác sĩ y tá bước vào.

Cô y tá đi đầu tiên vỗ tay, thu hút sự chú ý của Lục Ngạo.

“Bé cưng, con tỉnh rồi à? Cô chú đến khám cho con nhé. Bây giờ con cảm thấy thế nào? Có bị chóng mặt không?”

Lục Ngạo ngồi khoanh chân trên giường bệnh, mặt không cảm xúc.

Bé không phải trẻ con, đừng nói chuyện với bé bằng giọng điệu này.

Nhưng vì lịch sự, bé vẫn ngắn gọn trả lời: “Không chóng mặt.”

“Vậy con cảm thấy, người có nóng không?”

“Không nóng.”

“Vậy cô đo nhiệt độ cho con nhé, được không?”

“Được.”

Lục Ngạo ngẩng đầu lên, phối hợp để họ đưa súng đo nhiệt độ lên trán mình.

“Oa, bé cưng giỏi quá, đã biết cách đo nhiệt độ rồi, giơ ngón tay cái cho con nè!”

Lục Ngạo hắng giọng, ngẩng đầu lên cao hơn.

“Bé cưng, bây giờ bác sĩ sẽ nghe nhịp tim của con nhé, được không?”

Lục Ngạo lại ngẩng đầu lên.

“Oa, buổi sáng khi bé tiêm còn không nhịn được khóc, bây giờ đo nhiệt độ cơ thể, nghe tim đập, không sợ hãi chút nào, giống như một giây đồng hồ đã trưởng thành!”

Nhắc tới tiêm, Lục Ngạo nghẹn một chút, đầu ngẩng lên cao rốt cuộc cúi thấp xuống.

Buổi sáng là có nguyên nhân đặc biệt. Dù sao... Đều tại Giang Tri Ngư!

Lục Ngạo liếc mắt nhìn sang, thấy Giang Tri Ngư đang che miệng cười trộm thì càng tức giận hơn.

Giang Tri Ngư, ông còn dám cười? Có gì buồn cười?

Bây giờ chúng ta... Tạm thời vẫn là quan hệ ba con, bọn họ cười nhạo tôi, chính là cười nhạo ông.

Ông không bảo vệ hình tượng của tôi thì thôi đi, ông còn cười ngây ngô, quả thực là đồ ngốc!

Lục Ngạo quăng một cái nhìn sắc bén qua.

Kiếp trước trợ lý, cấp dưới hoặc nhân viên của bé nhìn thấy vẻ mặt này của bé thì lập tức biết tâm trạng bé không tốt.

Nhưng Giang Tri Ngư hoàn toàn không nhận ra sự không vui của bé, ngược lại đổi một tay che mặt, quay đầu đi chỗ khác, tiếp tục cười trộm.