“Tiểu thư, người mau vào đi thôi, đừng để nhiễm lạnh.” Ngọc Trúc vừa thu dọn những vật dụng trong phòng vừa khuyên nhủ nàng, tay chỉ vào bộ váy dài thêu hoa chim màu đào mà hỏi:
“Bộ y phục này vẫn để ở đầu giường sao?”
“...Cất xuống đáy hòm đi.” Nàng do dự giây lát, ánh mắt thoáng chút ảm đạm, khẽ nói.
“Ôi...” Ngọc Trúc thở dài, từ thần sắc của nàng cũng đoán được phần nào câu chuyện, nhưng vẫn không đành lòng để tiểu thư chịu ấm ức như vậy. Nàng liền mang đến một chén trà nóng, ủ lấy tay Thẩm Như Sương mà nói:
“Thật ra, tiểu thư không cần phải buồn bã. Hoàng thượng dù bận rộn việc triều chính, nhưng cũng có lúc nghỉ ngơi. Nếu người thực sự muốn gặp ngài, hãy hỏi rõ thời gian rồi ra ngoài điện chờ đợi. Hoàng thượng ắt sẽ hiểu được tâm ý của tiểu thư.”
Nghe nói chân thành như vậy, đôi mắt Thẩm Như Sương liền sáng lên, trong đáy mắt ánh lên vẻ mong chờ, khóe môi cũng nở một nụ cười rạng rỡ.
Nhắc đến giờ giấc sinh hoạt của Tiêu Lăng An, không ai rõ hơn An công công – người đã nhìn hắn trưởng thành. Nàng vội vàng dặn người chuẩn bị xe ngựa, thậm chí quên cả thay một bộ y phục ấm áp hơn, nhanh chóng kéo theo Ngọc Trúc cùng lên đường.
Đi qua vòng vèo nhiều nơi, cuối cùng nàng cũng trông thấy An công công ở thư phòng. Nhưng khi vừa hỏi han, vẻ mặt của An công công lại lộ ra vẻ khó xử, nếp nhăn trên khuôn mặt chồng chất, liên tục lắc đầu:
“Không phải nô tài không muốn nói, mà là tâm tư của Hoàng thượng, ai mà đoán được đây? Ngay cả nô tài cũng mỗi tối đều ở bên cạnh Hoàng thượng chờ ngài xử lý xong công việc mới được nghỉ ngơi, thực sự không thể đưa cho cô nương một giờ giấc chính xác.”
“Vậy... Ta có thể chờ cùng người không? Nếu như ngày tháng lâu dài, ta cũng có thể hiểu thêm về Hoàng thượng...” Nàng nhíu mày, hơi cúi đầu, giọng nói chân thành mà hỏi.
Trong ánh mắt An công công thoáng hiện vẻ thương hại, ông ta cẩn trọng thi lễ, cung kính đáp:
“Xin thứ lỗi, Thẩm cô nương. Khi Hoàng thượng xử lý quốc sự, ngài không thích bị người quấy rầy, khu vực gần thư phòng cũng không thể để người ngoài lui tới. Nếu cô nương muốn đợi, chỉ có thể chờ ở ngã rẽ phía trước.”
Dứt lời, An công công không hề nhìn lại vẻ mặt lưu luyến của nàng, dứt khoát xoay người đi vào Dưỡng Tâm Điện.
Cánh cửa điện sơn đỏ nặng nề khép lại, suýt nữa đã khiến nàng bẽ bàng mà hít một ngụm bụi.
***
Trong điện, than hồng cháy rực, hơi ấm lan tỏa như mùa xuân. Một bình sứ thanh hoa cắm đầy búp cúc mực chưa nở, tựa như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi sự giá lạnh và tàn úa bên ngoài.
Tiêu Lăng An chỉ khoác một chiếc đơn y màu đen thêu kim tuyến, vừa buông bút lông sói trong tay. Ngón tay dài, trắng như ngọc nhẹ nhàng xoa lên ấn đường, chậm rãi thở ra một hơi dài, tựa như đang cố gắng kiềm nén sự bực bội và phiền muộn trong lòng.
Thẩm Như Sương cứ như cái đuôi dai dẳng, lúc nào cũng bám lấy hắn. Nàng rốt cuộc muốn dò xét điều gì? Hay là... đây chính là ý của Thẩm Văn Thanh?