Rất nhiều năm sau, Tần Trăn vẫn nhớ câu trả lời của Lâm Không Trúc lúc đó.
Nam sinh rõ ràng sững sờ một chút, sau đó gật đầu, nói một câu “rất đẹp”.
Mặc dù giọng nói bình tĩnh, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như mọi khi, nhưng hai từ này lọt vào lỗ tai Tần Trăn, giống như lời từ thiên đàng vậy.
Có lẽ là ở trước mặt người mình thích, sẽ không tự chủ được mà trở nên hèn mọn.
Tần Trăn từ nhỏ đến lớn không thiếu những lời khen xinh đẹp từ mọi người xung quanh, cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày… cô sẽ vì một người khen mình bằng hai từ đơn giản như vậy mà vui sướиɠ.
Rung động không thôi.
Có lẽ là vì Lâm Không Trúc dạy tốt, trong kỳ thi tháng của một tháng sau, so với kỳ thi giữa kỳ, Tần Trăn đúng là có tiến bộ vượt lên trên vài người.
Từ top ba đếm ngược thành top mười đếm ngược.
Chủ yếu là điểm môn hóa được cải thiện rất nhiều, trở thành môn học duy nhất mà cô đạt tiêu chuẩn ngoại trừ môn ngoại ngữ.
Sau khi thấy kết quả, Tần Trăn vui vẻ khoe với Lâm Không Trúc: “Cậu xem, lần này tớ đạt tiêu chuẩn rồi.”
Ngũ quan của cô không nét nào là không tinh xảo, nhưng đẹp nhất trên khuôn mặt vẫn là đôi mắt dưới lông mày kia, đuôi mắt cong lên tựa như mang theo hoa đào, ngày thường khi nhìn người khác không có biểu cảm gì sẽ lộ ra sự sắc bén.
Lúc cười lên, lại cong cong rất lấy lòng, giống như ngưng tụ các vì sao vậy.
Lâm Không Trúc nhanh chóng dời tầm mắt, ngón tay thon dài cầm bút, nhanh chóng vạch ra mấy câu sai trong đề, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cậu có chút vô tình: “Mấy câu này đã nói cho cậu nghe rồi, nhưng vẫn làm sai.”
…
Đáng ghét, còn tưởng được khen ngợi một chút.
Dẫu sao, nói thế nào cũng tiến bộ được mấy chục điểm đó.
Tần Trăn cố nén buồn bực trong lòng, ồ một tiếng.
Lâm Không Trúc thấy cô ngoan như vậy, suy nghĩ một chút, giống như rất khó khăn để bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà lần này thi tốt hơn lần trước rất nhiều.”
Ngay sau đó Tần Trăn giống như chú mèo Ragdoll được chải lông, rất vui vẻ.
“Do cậu dạy tốt.” Cô chớp đôi mắt to: “Lâm Không Trúc, tớ mời cậu ăn cơm nhé.”
Sao chủ để lại nhảy tới đây rồi?
Lâm Không Trúc khẽ cau mày, vừa định nói “không cần”, lại nghe được Tần Trăn nhanh chóng bổ sung: “Cùng ăn ở nhà ăn, cảm ơn bạn học Lâm giúp đỡ mà, hoặc nói là…”
Đôi con ngươi trong suốt của cô gái thoáng qua một tia giảo hoạt, giọng nói mang theo chút mềm mại cười khẽ: “Thầy Tiểu Lâm?”
Lần đầu tiên cậu bị người khác kêu là thầy.
Trong lòng ngoại trừ cảm giác không được tự nhiên ra thì vẫn là không được tự nhiên.
Cứ ngẩn ra như vậy, Lâm Không Trúc không kịp từ chối, bị Tần Trăn kéo tay áo đồng phục học sinh đứng lên theo bản năng, sau đó, đi theo cô.
Nhìn bóng lưng cao gầy mảnh mai của cô gái dưới áo khoác đồng phục học sinh rộng thùng thình, bóng dáng nhảy nhót, trong nháy mắt, nam sinh có chút thất thần.
Có lẽ bắt đầu từ một tháng trước, khi giáo viên chủ nhiệm để cho mình “giúp đỡ” Tần Trăn, bọn họ đã dần trở nên có chút thân thiết.
Ít nhất, không phải trạng thái giống như lúc vừa mới tựu trường vào hai tháng trước —— cho dù là ngồi cùng bàn, nhưng không bao giờ có cảm giác muốn nói chuyện.
Bởi vì nhìn bằng mắt thường, bọn họ cũng thấy được họ là hai đường thẳng song song sẽ không bao giờ giao nhau, chỉ sau khi buộc phải giao nhau… Lâm Không Trúc phát hiện nữ sinh cũng không bướng bỉnh như trong tưởng tượng.
Có lẽ, trước đây bởi vì một số thành kiến như có như không mà cậu hiểu lầm Tần Trăn rồii.
Nhưng thực tế rất nhanh đã nói cho Lâm Không Trúc, cho dù dần dần đến gần hơn một chút, trong lòng cũng nên phân biệt rõ ràng mới đúng, bọn họ vốn không phải người cùng một thế giới.
Ví dụ hai người một trước một sau đi đến nhà ăn, lúc xếp hàng lấy cơm thì đυ.ng phải Từ Kiều Dương đến sớm hơn họ một chút.
Từ Kiều Dương nhìn thấy Tần Trăn, giữa mi mắt xẹt qua sự kinh hỉ, nhưng niềm vui đã biến mất ngay khi nhìn thấy Lâm Không Trúc phía sau Tần Trăn.
“Trăn Trăn.” Nam sinh đi tới, đè nén cảm giác buồn bực, do dự hỏi: “Sao cậu lại đến nhà ăn?”
Cậu ta biết Tần Trăn không thích ăn ở nhà ăn.
Hơn nữa… sao lại đi cùng Lâm Không Trúc? Còn nửa câu hỏi còn lại, Từ Kiều Dương nghẹn không hỏi.
“Mời thầy Lâm đi ăn cơm đó.” Tâm tình Tần Trăn rất tốt nên trả lời cậu ta.
Cô nói xong thì đưa mắt về phía thiếu niên cao lớn đứng bên cạnh Từ Kiều Dương. Cậu mặc đồng phục học sinh lớp 11, mặt mũi thanh tú, khí chất kiêu ngạo trên người khi nhìn thấy Tần Trăn không hiểu sao có chút chột dạ.
Nam sinh vẫy tay, yếu ớt chào hỏi: “Chị.”
Chị? Lâm Không Trúc đứng sau Tần Trăn vốn không nói lời nào, khi nghe thấy từ khóa mới hiện lên chút ngạc nhiên, nhưng lông mày cũng chỉ khẽ động một cái mà thôi.
“Ừm.” Tần Trăn biết Tần Phong và Từ Kiều Dương quanh năm lăn lộn với nhau, cũng không có hứng thú hỏi hai tên bọn họ vạn năm luôn ăn ngoài trường tại sao hôm nay lại đến nhà ăn, qua loa chào hỏi xong thì muốn đi.
Dù sao chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là, đi ăn cùng thầy Tiểu Lâm mà, lần đầu tiên đó.
“Chị, gặp nhau rồi thì cùng ăn chung luôn nhé.”
Nhưng Tần Phong lại ngăn cản cô, gãi đầu nhìn về phía Lâm Không Trúc, tùy tiện hỏi: “Người này là ai thế?”
Bình thường nhưng nam sinh quây quanh Tần Trăn cậu ta đều biết, không có người ngoài vòng của họ.
Lần đầu tiên thấy Lâm Không Trúc, Tần Phong cảm thấy lạ mặt.
“Nói chuyện kiểu gì vậy? Có biết lễ phép hay không hả?” Tần Trăn tức giận khi nghe thái độ rõ ràng có chút khinh thường của cậu ta, cô dừng bước lại nhìn Tần Phong, lời lẽ chính đáng phê bình một trận: “Chị mày và bạn học tới đây ăn cơm, cần phải thông báo với mày sao?”
Tần Phong bị lời khiển trách của cô làm cho sững sờ.
Chẳng qua là từ nhỏ cậu ta đã sợ Tần Trăn, cô nổi giận là trong tiềm thức không dám nói lời nào, đợi đến khi Tần Trăn rời đi mới lấy lại tinh thần.
Mắt thấy bóng lưng mảnh mai của cô gái và bóng lưng cao gầy của nam sinh dần dần chồng chéo lên nhau, Tần Phong không nhịn được bĩu môi, hỏi Từ Kiều Dương: “Người nọ là ai thế? Vì sao chị tôi lại vì cậu ta mà nổi giận với tôi?”
Tần Phong quay đầu, thấy Từ Kiều Dương cũng nhìn chằm chằm theo hướng Tần Trăn vừa mới đi, sắc mặt tối sầm, cậu ta không khỏi sửng sốt.
“Đó là bạn cùng bàn với Tần Trăn.”
“Bạn cùng bàn?” Tần Phong nghiêng đầu, có chút buồn bực: “Vậy sao chị tôi lại gọi cậu ta là thầy?”
Từ Kiều Dương không rời mắt cho đến khi bóng lưng của Tần Trăn rẽ sang hướng khác, ánh mắt cậu ta lạnh lùng sắc bén, sau khi ngồi xuống với Tần Phong thì trầm mặc hồi lâu, nhìn như lơ đãng nói: “Cô Lưu để cho cậu ta dạy kèm Tần Trăn, năm người top đầu giúp đỡ năm người top cuối… Hứa Thư Mạn còn dạy kèm cho tôi.”
Cũng bởi vì cái này, khoảng thời gian gần đây, cậu ta cảm thấy mình chịu đủ loại giày vò từ con nhỏ điên đó .
Tần Phong “ồ” một tiếng, nhún vai phản bác, nói thật: “Với thành tích của chị tôi, bổ túc cũng vô dụng.”
“...” Từ Kiều Dương miễn cưỡng cười cười, dừng một chút rồi nói: “Cũng phải, người ta cũng không thành tâm bổ túc.”
Lần này, Tần Phong nghe được trong lời nói của cậu ta có ẩn ý.
Nam sinh híp mắt, hỏi: “Có ý gì.”
Có lẽ đây chính là cảm giác “cá mắc câu” chăng.
Từ Kiều Dương cụp mắt nhìn khẩu phần ăn không ngon miệng trong đĩa, suy nghĩ một chút, nói ngắn gọn chuyện Tần Trăn bị thầy giáo phạt đứng trong giờ học, dĩ nhiên cậu ta không bỏ qua tác dụng của Lâm Không Trúc ở trong đó.
Nam sinh ở độ tuổi 17-18 trên thực tế rất tùy tiện, Từ Kiều Dương cũng không ngoại lệ, trước đây cậu ta cảm thấy Tần Trăn cũng giống như cậu ta, đối với Lâm Không Trúc kia, mí mắt cũng lười không đáp lại.
Cho tới ngày hôm nay thấy bọn họ cùng nhau đi ăn, ấn tượng này mới bị phá vỡ.
Sau khi tan vỡ, còn mơ hồ có cảm giác nguy cơ không thể nói rõ.
Theo bản năng muốn nói cho Tần Phong nghe, muốn phá hủy hình tượng của Lâm Không Trúc.
Ngay cả bản thân Từ Kiều Dương cũng không thể nói rõ loại “cảm giác nguy cơ” này rốt cuộc là vì cái gì, thậm chí cậu ta còn cảm thấy buồn cười.
Bởi vì cậu ta xem thường Lâm Không Trúc là một tên nghèo, đã nghèo còn chú trọng hình thức… có gì đáng cho cậu ta cảm thấy nguy cơ chứ?
“Mẹ nó, cậu nói thật hay giả thế?” Quả nhiên Tần Phong vừa nghe đã nổi giận, cậu ta không chú ý tới cảm xúc phức tạp dưới đáy mắt của Từ Kiều Dương, chỉ cảm thấy bản thân sự việc khiến cho đầu óc đơn giản của cậu ta tức giận, đột ngột đứng lên: “Cậu ta dám nói chị tôi như vậy? Con mẹ nó tôi nhất định phải đánh cho cậu ta một trận.”
“Quên đi.” Từ Kiều Dương nhớ tới lần trước Tần Trăn đã cảnh cáo “đừng quản chuyện của cô”, trong lòng càng tức giận, nhưng lại lắc đầu: “Đừng gây phiền phức, Tần Trăn sẽ tức giận đấy.”
“Có gì mà phải sợ?” Tần Phong nhướng mày, đầu óc đơn giản hỏi: “Tên kia là thân thích của hiệu trưởng sao?”
Từ Kiều Dương cảm thấy không còn gì để nói.
Cậu ta cười khẩy: “Một tên nghèo hèn.”
“Vậy thì có gì phải sợ chứ?” Tần Phong nói xong thì định đi, khí thế ngất trời: “Tôi đi dạy dỗ cậu ta.”
“Tôi sợ chị cậu tức giận, dù sao bây giờ Tần Trăn và cậu ta cũng là bạn cùng bàn.” Từ Kiều Dương vội ngăn Tần Phong lại, trong mắt cười lạnh ngắn ngủi: “Chờ một chút đi.”
Cậu ta sẽ nghĩ ra cách để Tần Trăn và Lâm Không Trúc không được ngồi cùng bàn, sau đó, thuận lý thành chương “dạy dỗ” cậu ta.
Từ sau sự kiện phạt đứng lần trước, ý nghĩ muốn dạy dỗ Lâm Không Trúc trong lòng Từ Kiều Dương chưa bao giờ biến mất.
Những người như họ, không chấp nhận sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lần trước Lâm Không Trúc làm cậu ta và Tần Trăn mất mặt trước mọi người, cậu ta ghi nhớ rất kỹ.
Tần Trăn dùng thẻ cơm của mình chọn hai phần cơm đơn giản, sau khi tìm được một góc ngồi yên tĩnh tương đối ít người thì ngồi xuống với Lâm Không Trúc, trên mặt của cô có chút buồn bực, lông mày hơi nhíu lại, lộ ra vẻ sắc bén.
Cô không khỏi khó chịu, vất vả lắm mới có thể mời Lâm Không Trúc ra ngoài ăn một bữa, ai mà biết được còn đυ.ng phải đứa em trai mất não của cô, thật là khó chịu.
Nhưng trên thực tế, trong lòng Lâm Không Trúc không để ý đến chuyện này, cậu trầm mặc ăn vài miếng cơm, nhìn Tần Trăn phía đối diện dùng đũa chọc vào đĩa thức ăn, giống như con gà mổ thóc lâu lâu ăn một miếng, ngón tay thon dài dừng lại.
Có phải cô không thích ăn cơm ở nhà ăn đúng không?
Trong đầu nam sinh hiện lên ý nghĩ này, suy nghĩ một chút rồi đứng lên nói với Tần Trăn: “Chờ tôi một lát.”
Tần Trăn sững sờ, ngẩng đầu lên thì thấy bóng lưng cao gầy của nam sinh đi về phía bên ngoài nhà ăn… cậu muốn đi đâu?
Ngơ ngác đợi một lúc, cho đến khi nam sinh sạch sẽ yên tĩnh trở lại, trên bàn trước mặt còn xuất hiện thêm thứ khác —— một chai sữa chuối, còn có bánh sandwich đóng gói trông rất đẹp mắt.
Tần Trăn bất ngờ chớp mắt một cái, hơi nhướng mày, tựa như một con mèo nhỏ nhìn về phía Lâm Không Trúc: “Cho tớ hả?”
Lâm Không Trúc “ừ” một tiếng, cảm thấy dáng vẻ rụt rè của cô có chút đáng yêu.
Chẳng lẽ cậu là một nam sinh, còn có thể ăn những thứ đồ ăn vặt như thế này sao?
Chẳng qua là Lâm Không Trúc cảm thấy, so với nhà ăn khó ăn có tiếng của trường trung học số 9 Giang Ổ, nói không chừng Tần Trăn có thể sẽ thích những thứ này hơn, vì vậy nên mới đi mua. Lúc mua, cậu nhớ tới lần trước Từ Kiều Dương mua cho cô cái chai có vỏ màu vàng cam, cảm thấy rất giống với chai sữa chuối này.
Mặc dù đi cùng Tần Trăn, nhưng cũng không thể để con gái nhà người ta mời mình ăn cơm được, chỉ là chuyện cô có thể ăn ở nhà ăn khiến cậu rất bất ngờ.
Vốn tưởng rằng một cô gái như cô sẽ không bao giờ ăn ở nhà ăn, dù sao mùi vị của các món ăn ở trường khá bình thường.
Tần Trăn nhìn cậu, đôi mắt chớp chớp: “Cảm ơn nhé.”
Đôi mắt lấp lánh, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, dáng vẻ thoạt nhìn rất vui, là… không cần phải ăn cơm ở nhà ăn nên cảm thấy vui vẻ sao?
Lâm Không Trúc lúc đó, làm thế nào cũng không liên tưởng đến mình, bởi vì cậu cảm thấy bản thân căn bản không làm gì cả.
Chỉ là giúp bạn cùng bàn bổ túc thôi mà.