Ba của cậu bé nhíu mày, nhìn về phía Lam Viên: “Cô chắc chắn chứ?”
Lam Viên gật đầu: “Tôi là một huyền sư, xem tướng, phong thủy nhà cửa, bói quẻ, trừ tà bắt quỷ, tất cả đều có thể, con trai của anh bị chính chiếc ngọc bội này hại, tôi nói không sai đâu.”
Ông cụ không tin: “Làm gì có đại sư nào trẻ tuổi như cô?”
Ba của cậu bé vội hỏi: “Vậy cô có thể cứu con trai tôi không?”
Lam Viên gật đầu: “Tất nhiên, một chút tà khí này không làm khó được tôi.”
Người đàn ông lập tức vui mừng không xiết!
“Xin cô hãy cứu con trai tôi, chỉ cần cô cứu được nó, cô muốn gì tôi cũng đồng ý.”
Mẹ của cậu bé lúc này cũng nhanh chóng lên tiếng: “Xin cô cứu con trai tôi, nó còn nhỏ quá, xin cô, làm ơn.”
Bà cụ lo lắng nói: “Ôi trời ơi! Ngạn Lâm, Mỹ Châu, các con đừng để một cô gái nhỏ lừa, cô ta chắc chắn thấy nhà mình có tiền nên muốn lừa tiền thôi.”
Lam Viên chẳng thèm để ý đến bà cụ mà nhìn thẳng vào ba của cậu bé, nói: “Con trai anh đã bị tà khí xâm nhập quá lâu, cần lập tức giải trừ, nếu không thực sự nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu ba mẹ anh cứ ngăn cản như vậy thì tôi không thể thi pháp được.”
Người đàn ông lập tức hiểu ý, quay sang vợ: “Em ở lại đây, anh sẽ đưa ba mẹ ra ngoài.”
Người phụ nữ gật đầu, người đàn ông tiến đến kéo ba mẹ ra khỏi phòng.
Hai ông bà không chịu đi nhưng cuối cùng vẫn bị con trai cương quyết kéo ra ngoài, ngoài cửa có thể nghe thấy tiếng người đàn ông tức giận, đang trách móc ba mẹ mình.
Lam Viên tiến tới tháo chiếc ngọc bội trên người cậu bé xuống rồi nói với người phụ nữ: “Chiếc ngọc bội này chứa quá nhiều tà khí, dù để ở trong phòng hay trong nhà đều sẽ ảnh hưởng đến mọi người, tôi sẽ tạm thời giữ nó. Sau khi trừ tà khí cho cậu bé, tôi sẽ thi pháp để trừ tà cho ngọc bội, sau đó ngọc bội này cần được mang đến đạo quán, đặt dưới tượng Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn trong chín mươi chín ngày thì tà khí mới hoàn toàn tiêu tan, đây thực sự là một miếng ngọc tốt nhưng không thích hợp cho người đeo, đặc biệt là trẻ nhỏ.”
Người phụ nữ liên tục gật đầu: “Tôi sẽ nghe theo cô, cô cứ thi pháp, tôi không làm phiền đâu.”
Bác sĩ Trương định nói gì đó nhưng thấy chủ nhà không nói gì, ông ta là người ngoài cũng không tiện lên tiếng, cuối cùng chỉ biết im lặng.
Lam Viên tháo chiếc ngọc bội, mở túi Càn Khôn của mình ra bỏ ngọc vào trong, thật may là trong túi Càn Khôn của cô vẫn còn nhiều lá bùa đã vẽ sẵn từ trước.
Cô không quen có người bên cạnh khi thi pháp, liền quay sang nói với người phụ nữ: “Thưa cô, tôi cần một không gian yên tĩnh và không có ai, nếu có người bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến quá trình thi pháp, nếu có bất kỳ sai sót nào, chẳng những tôi không thể cứu con cô mà chính tôi cũng có thể bị tà khí phản ngược lại.”
Người phụ nữ nghe vậy có chút do dự, nhưng nghĩ đến việc chồng đã tin tưởng vị “huyền sư” này như vậy, chắc chắn sẽ không sao.
Sau khi ngập ngừng trong giây lát, cô ấy liền gật đầu: “Được, làm phiền cô.”
Người phụ nữ nói với bác sĩ Trương: “Bác sĩ Trương, chúng ta ra ngoài thôi.”
Bác sĩ Trương mở miệng định nói gì nhưng cuối cùng lại im lặng bước ra ngoài.
Ngoài cửa, bác sĩ Trương nói: “Anh Cao, chị Cao, hai người thật sự quá đơn thuần, cô gái kia nhìn là biết lừa đảo rồi, không cần biết con trai anh chị có thật sự bị tà khí nhập hay không nhưng cô ta có gì giống một huyền sư đâu. Hơn nữa, lúc nãy ông Cao đã nói chiếc ngọc bội đó mua hơn một triệu tệ, vậy mà cô ta lấy ngay bỏ vào người, anh chị không thấy nghi sao?”
Ông cụ nghe vậy lập tức muốn xông vào.
Người đàn ông giận dữ giữ chặt lấy cha mình: “Bố, chỉ là một miếng ngọc bội thôi có quan trọng bằng mạng sống của Hạo Hạo không? Nếu cô ấy đã nói có thể cứu thì không ai được phép làm phiền.”
Bà cụ lên tiếng: “Nhưng nếu cô ta không cứu được thì sao?”
Người đàn ông mắt đỏ hoe, tâm trạng không tốt, anh chỉ có duy nhất một đứa con trai là Hạo Hạo, mà sau này cũng sẽ không có thêm đứa nào nữa, nếu không cứu được thì mọi thứ đều vô nghĩa, chỉ là một miếng ngọc bội thôi, đừng nói là một triệu tệ, dù là mười triệu, chỉ cần con trai anh sống thì anh sẵn sàng bỏ ra tất cả.
“Mẹ, mẹ có thể đừng nói mấy lời này nữa được không! Mẹ không thể mong Hạo Hạo mau khỏe lại sao?” Người phụ nữ không nhịn được lên tiếng.
Bị con dâu nói như vậy, bà cụ lập tức cảm thấy tủi thân, bắt đầu kể lể về những khó khăn khi chăm sóc cháu từ nhỏ đến lớn.
Trong phòng, Lam Viên dán lá bùa lên người cậu bé rồi bắt đầu niệm chú và thi pháp, vì tà khí đã xâm nhập quá lâu, các cơ quan nội tạng của cậu bé đều bị tổn hại nên sau này cần phải được dưỡng thương cẩn thận.
Sau khoảng nửa tiếng, Lam Viên mới hoàn thành việc thi pháp, bên ngoài mọi người đã sớm lo lắng không yên.
Hoàn tất mọi thứ, cô lấy ra một viên đan dược và cho cậu bé uống, đây là loại đan dược bổ khí thông thường mà cô luyện từ lúc ở tộc Vu, nếu không có viên thuốc này, có lẽ cậu bé sẽ còn phải nằm thêm vài ngày nữa mới hồi phục.
Vì đây là lần đầu tiên cô trừ tà cứu người ở thế giới này, người ta không tin cô cũng là chuyện dễ hiểu, để không bị nghi ngờ, cô quyết định chữa cho cậu bé tỉnh ngay lúc này.
Tiếc là đan dược của cô đã hao tổn không biết ở thế giới này có thể tìm được lò luyện và thảo dược nữa không.
Sau khi cho cậu bé uống viên thuốc, sắc mặt của cậu từ từ trở lại bình thường, nhiệt độ cơ thể cũng dần hồi phục, cậu bé sau đó từ từ mở mắt.
“Em tỉnh rồi à, nhóc con.”
“Chị là ai?” Cậu bé cất tiếng, giọng non nớt nhưng khàn khàn.
Lam Viên cười: “Chị đến cứu em, chờ chút nhé, chị sẽ gọi ba mẹ em vào.”
Lam Viên mở cửa, ba của cậu bé đã đứng ngay ở cửa.
“Sao rồi, đại sư?” Anh ta hỏi ngay lập tức, nét mặt đầy lo âu nhưng trong mắt lóe lên một chút hy vọng.
Lam Viên mỉm cười gật đầu: “Xong rồi, cậu bé đã tỉnh, mọi người vào xem đi.”
Nghe vậy, cả đám người ngỡ ngàng không dám tin.
Ba của cậu bé vội vã chạy vào phòng, những người khác cũng nối gót theo sau.
Khi thấy con trai đã tỉnh và sắc mặt trở lại bình thường, ba của cậu bé bật khóc vì vui mừng.
“Ba, mẹ, sao ba mẹ về rồi?” Cậu bé cất tiếng hỏi, nở một nụ cười nhẹ trên môi.
Mẹ của cậu bé xúc động chạy đến ôm chầm lấy con trai: “Hạo Hạo, con tỉnh rồi, con cuối cùng đã tỉnh rồi, con làm mẹ sợ muốn chết.”
Người phụ nữ ôm lấy Hạo Hạo và bật khóc.
Ba của Hạo Hạo cũng rưng rưng nước mắt, tiến đến ôm vợ và con trai, cảm giác như vừa lấy lại được điều quý giá nhất cuộc đời trỗi dậy trong lòng anh.
Anh thề rằng từ nay về sau, dù bận rộn đến đâu anh cũng sẽ giữ con bên cạnh, tuyệt đối không bao giờ để con ở nhà một mình nữa.