Sau khi Chu Xuân Hoa rời khỏi nhà họ Thẩm, Lam Viên mới bắt mạch cho mẹ, ung thư vυ' trong thế giới của họ được gọi là "nhũ nham", thường xuất phát từ việc chính khí trong cơ thể suy yếu không chống lại được tà khí, tà độc tích tụ mà thành.
Bệnh ung thư vυ' của mẹ Thẩm chỉ mới ở giai đoạn đầu, thực ra rất dễ chữa khỏi, tuy nhiên tâm trạng bà u uất, ý chí sinh tồn yếu ớt, kéo dài như vậy chỉ khiến bệnh biến đổi nhanh hơn, muốn chữa khỏi bệnh không chỉ cần dùng thuốc cho cơ thể mà còn cần giải tỏa về tâm lý.
Chuyện về cơ thể, Lam Viên thấy không khó để giải quyết, nhưng vấn đề tâm lý thì lại không dễ dàng.
...
Thấy đã hơn 11 giờ, Lam Viên nói với mẹ: “Mẹ, con đi mua ít đồ về nấu cơm, mẹ ở nhà chờ con nhé.”
Mẹ Thẩm đứng dậy: “Chúng ta cùng đi đi! Con thì biết nấu ăn gì, chắc là còn không biết cách mua rau luôn ấy chứ.”
Lam Viên cười ngượng ngùng, đúng thật, cái gì cô cũng biết, chỉ có nấu ăn là chưa học được.
Mẹ Thẩm nhìn con gái lúng túng không nhịn được bật cười: “Đi thôi! Hôm nay là thứ Sáu, chiều nay A Dật cũng sẽ về, hai chị em con lâu rồi mới cùng ở nhà.”
Lam Viên chợt nhớ ra hôm nay là thứ Sáu.
“A Dật cuối tuần nào cũng về ạ?”
Mẹ Thẩm gật đầu: “Ừ, cũng không xa lắm, nó tự đi xe đạp, sắp thi trung học rồi, dạo này nó học hành áp lực lớn, nếu con có thời gian thì giúp nó học một chút, nó ngưỡng mộ con lắm, còn nói muốn thi vào cùng trường đại học với con nữa.”
Lam Viên cười: “A Dật học giỏi sẵn rồi, thi vào Đại học Kinh chắc không thành vấn đề đâu.”
Hai mẹ con vừa trò chuyện vừa đi đến chợ.
Chợ ở thị trấn tuy nhỏ nhưng hàng hóa cũng khá đầy đủ, những thứ cần mua cơ bản đều có, chỉ trừ các loại thực phẩm cao cấp.
Sau khi mua đủ đồ, hai mẹ con quay về theo đường cũ.
Khi đi ngang qua một nhà, bên trong vang lên tiếng cãi cọ, sau đó cửa lớn mở ra, một ông lão đeo túi thuốc bước ra.
“Chuyện này tôi thật sự không giúp được, các vị thử tìm người khác đi, có lẽ tìm một đạo sĩ xem sao, đứa trẻ nhà các vị không giống bị bệnh, tôi không tìm ra nguyên nhân.”
Nhà đó không chịu để ông lão đi, có người giữ chặt ông: “Bác sĩ Trương, bác là thầy thuốc Đông y nổi tiếng nhất trong vùng, chúng tôi đã đưa con đến bệnh viện lớn trên thành phố nhưng người ta cũng không giúp được, xin bác cứu con trai tôi với, van bác đấy.”
Người phụ nữ rơm rớm nước mắt tha thiết cầu xin, vài người chặn Lam Viên và mẹ Thẩm lại, cản đường đi của họ.
“Tôi thật sự không thể làm gì hơn, cô nhìn xem toàn thân nó đã bắt đầu lạnh dần rồi, không tìm ra nguyên nhân nên tôi cũng không thể chữa được.”
Ông lão thở dài, không phải ông không muốn cứu mà là không cứu nổi.
Mẹ Thẩm quay sang nhìn Lam Viên, khẽ nói: “Nhà này là gia đình giàu có trong thị trấn, họ Cao, nghe nói gia đình họ rất có tiền, làm ăn lớn bên ngoài, con trai họ mới năm tuổi không biết bị bệnh gì, đi khám khắp nơi không khỏi giờ lại đưa về, tìm cả Đông y lẫn Tây y đều không có kết quả, tội nghiệp thằng bé, nó còn dễ thương lắm.”
Lam Viên nhìn thấy trên người cặp vợ chồng này nhiễm tà khí khá nặng, chắc là dính từ người xung quanh.
Lam Viên tiến lại gần, nói: “Chị ơi, tôi có thể vào xem thử được không? Có lẽ tôi có cách, nhưng phải xem trước đã.”
Để chắc chắn, Lam Viên không dám hứa quá nhiều.
Cô vừa nói, mọi người lập tức dừng lại, cả ba người đều nhìn chằm chằm vào cô, bác sĩ Trương thấy cô gái trẻ liền nói: “Cô gái, chuyện sống chết không phải trò đùa đâu, đừng vì tò mò mà làm lỡ việc cứu chữa cho đứa bé.”
Lam Viên hơi nhíu mày, lạnh lùng đáp: “Bác sĩ Trương, ông nói đứa bé bên trong không qua được tối nay đúng không?”
Bác sĩ Trương tiếc nuối: “Chắc là không qua nổi, dù rất đau lòng nhưng đó là sự thật.”
Hai vợ chồng nghe vậy, trên mặt đầy vẻ đau khổ.
Lam Viên nói: “Nếu đã như vậy, chị để tôi vào xem thử, cứu được thì tôi sẽ cứu, không cứu được thì cũng không mất mát gì, ít nhất còn có chút hy vọng, đúng không?”
Lam Viên không phải muốn xen vào chuyện người khác, nhưng trong huyền môn, bất kỳ ai tu luyện đều cần tích lũy công đức, gặp chuyện không thể làm ngơ, đặc biệt là những việc chỉ có người tu đạo mới giải quyết được.
Người phụ nữ có vẻ do dự, người đàn ông bên cạnh liền nói: “Cô cứ vào xem thử ddi, chỉ cần cứu được con tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả.”
Mẹ Thẩm lo lắng kéo tay áo con gái: “A Viên, con biết y thuật từ khi nào thế?”
Lam Viên nói với mẹ: “Mẹ yên tâm, con có chừng mực.”
Người phụ nữ lại hỏi chồng: “Anh, thật sự để cô ấy xem sao? Con trai chúng ta…"
Nói đến đây, nước mắt cô ấy không thể kìm lại được, người đàn ông ôm chặt vợ, lặng lẽ an ủi.
“Ít nhất còn có hy vọng, đúng không?” Người đàn ông lên tiếng, câu nói vừa rồi của Lam Viên đã lay động anh ta.
Bác sĩ Trương cũng nói: “Được, tôi cũng muốn xem cô cứu người như thế nào.”
Lam Viên đi theo mọi người vào nhà, cô để mẹ ở lại phòng khách còn mình cùng vợ chồng nhà họ Cao và bác sĩ Trương lên phòng trên tầng hai.
Vừa bước vào phòng, Lam Viên đã cảm nhận được một luồng tà khí mạnh mẽ, có vẻ đây không phải là căn bệnh bình thường.
Trong phòng có hai ông bà một nam một nữ, thấy có người lạ và bác sĩ Trương lại quay lại, bà cụ vội vàng hỏi: “Bác sĩ Trương, có phải đã có cách rồi không?”
Bác sĩ Trương nhìn Lam Viên, hơi khinh miệt nói: “Cô gái này bảo cô ta có thể chữa, tôi chỉ đến xem cô ta sẽ làm thế nào thôi.”
Bà cụ nghe vậy, không hiểu gì nhìn sang con trai con dâu.
Người đàn ông nói: “Bố mẹ, để cô ấy thử xem, dù sao cũng chẳng còn hy vọng, thử một lần cũng tốt, ít nhất còn có một tia hy vọng.”
Nghe con trai nói vậy, hai ông bà không nói thêm gì nữa, từ khi họ giao con cho ông bà chăm sóc, giờ xảy ra chuyện như thế này, trong lòng họ vừa đau khổ vừa áy náy sợ con trai con dâu trách móc.
Lam Viên nhìn về phía giường, một bé trai khoảng bảy, tám tuổi đang nhắm mắt ngủ mê man, không tỉnh dậy.
Người đàn ông lên tiếng: “Đây là con trai tôi, một tháng trước, cơ thể nó đột nhiên yếu đi, ban đầu chúng tôi nghĩ trời nóng quá nó ăn không ngon nên yếu đi, cũng không để ý lắm mà chỉ bổ sung dinh dưỡng cho nó.”
“Nhưng dần dần, nó càng lúc càng yếu, ăn bao nhiêu cũng không cải thiện, thời gian ngủ ngày càng nhiều, buổi trưa ngủ, tối cũng ngủ sớm, nhưng sáng hôm sau lại dậy rất muộn, nếu không gọi nó sẽ không dậy. Lúc đó chúng tôi cảm thấy không ổn bèn đưa nó đi bệnh viện kiểm tra nhưng không kiểm tra ra được bệnh gì, cuối cùng đành chịu.”
“Thế nhưng thời gian càng lâu, cơ thể nó càng tệ, tuần trước, nó sốt cao không ngừng, uống thuốc hạ sốt, tiêm, truyền dịch đều không có tác dụng, khi chúng tôi tuyệt vọng thì cơn sốt lại đột ngột giảm, nhưng chỉ vài ngày sau, cơ thể nó bắt đầu lạnh dần, ban đầu chỉ hơi lạnh nhưng sau đó giống như trước, mỗi ngày một lạnh hơn, cho đến bây giờ cả người nó đã lạnh cóng rồi, nếu không còn thở, chúng tôi đã nghĩ…”
Nói đến đây, mắt người đàn ông đỏ hoe.
Trong lúc anh ta nói, Lam Viên đã quan sát kỹ tình trạng của cậu bé, đây chỉ là trường hợp tà khí nhập thể nhưng gia đình này không biết để kéo dài như vậy, tà khí mới tích tụ đến mức này. Nhưng cũng phải nói, tà khí này rất mạnh nên mới nhanh chóng đe dọa tính mạng cậu bé.
Lam Viên vén áo của cậu bé lên, quả nhiên trên ngực có một chiếc ngọc bội, toàn bộ ngọc bội đã bị bao phủ bởi tà khí, chỉ có điều tà khí này người thường không thể nhìn thấy.
Lam Viên định tháo ngọc bội ra nhưng bà cụ thấy vậy vội nói: “Ôi, cô làm gì thế? Sao lại động vào ngọc bội của cháu tôi?”
Bà cụ kéo tay Lam Viên lại không cho cô động vào ngọc bội của cháu mình.
Lam Viên buông ngọc bội ra, nói: “Các vị không nghĩ rằng tình trạng này không phải là bệnh à?”
Bố của cậu bé lên tiếng: “Chúng tôi cũng nghĩ vậy, định tìm một thầy giỏi nào đó xem thử nhưng không tìm được, trên phố thì có một thầy hay bán bùa chú, trừ tà, chúng tôi tìm ông ta, ông ta bảo dùng hai lá bùa là xong, chúng tôi mua về nhưng chẳng có tác dụng gì, giờ ông ta cũng biến mất rồi.”
Lam Viên nhíu mày, vị "thầy" này chắc là kẻ lừa đảo.
“Chiếc ngọc bội này là đồ chôn cùng lấy từ trong mộ ra, ai đeo nó đều sẽ chết.”
Vừa dứt lời, cả căn phòng lập tức sững sờ.
Ông nội của cậu bé vội vàng nói: “Không thể nào! Đây là thứ tôi mua ở cửa hàng chuyên đồ cổ giá hơn một triệu tệ, là hàng thật, trên ngọc có khắc hình Kỳ Lân mang ý nghĩa tốt, tôi chỉ có duy nhất một đứa cháu, tất nhiên là muốn điều tốt nhất cho nó nên mới mua ngọc bội này để bảo vệ, mong nó có thể thành tài.”