Pháo Hôi Trong Truyện Đoàn Sủng Thức Tỉnh Rồi

Chương 21

Lâm Huyên trả lời rất nhanh:

[Được.]

[Ngủ sớm đi nhé.]

[Chúc ngủ ngon, bạn học Lộc _]

Giang Lộc nhìn dòng tin nhắn cuối, chớp mắt vài cái rồi nhẹ nhàng trả lời:

[Ngủ ngon.]

Không ai nhắc đến cuốn sổ phác thảo lúc trước. Sau khi kết thúc đoạn trò chuyện, cậu quay lại màn hình chính, thấy nhóm chat ký túc xá chẳng có mấy động tĩnh bèn đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ.

Bubu ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng cậu, chiếc đuôi lông xù thỉnh thoảng quét qua má cậu, khiến cậu hơi nhột mà phải nắm lấy, nhẹ giọng nói:“Đừng động đậy nữa, nhột lắm.”

Cậu ôm lấy Bubu vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.

***

Nửa đêm, khi đang ngủ say, Giang Lộc mơ mơ màng màng cảm thấy có thứ gì đó vừa mềm vừa ấm đè lên bụng mình. Thứ đó còn dẫm dẫm vài lần như đang “nhào bột” trước khi cuộn tròn lại, yên ổn ngủ trên bụng cậu.

Cậu giơ tay sờ thử, phát hiện đó là Bubu nên bèn bỏ qua và ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, khoảng sáu giờ rưỡi, Giang Lộc tỉnh dậy thì thấy eo mình hơi nhức. Khi cậu vén chăn ra, đập vào mắt là Bubu đang ngồi xổm trên bụng cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt vô tội.

Giang Lộc: “…”

Cậu không nhịn được bật cười, bế chú mèo nhỏ lên rồi hôn nhẹ một cái lên đầu nó, vừa thân thiết vừa oán trách: “Con nặng quá đấy bảo bối à.”

Bubu xòe móng vuốt đẩy nhẹ mặt cậu ra, tỏ ý không hợp tác.

Khi mở cửa, Giang Lộc với nụ cười tươi tắn như ánh nắng buổi sáng vẫn chưa kịp thu lại đã bắt gặp Lâm Huyên đang đứng trước cửa, tay giơ lên, như đang chuẩn bị gõ cửa.

Ánh mắt Lâm Huyên lướt qua ngực cậu, thoáng sững lại một chút nhưng ngay sau đó hắn nở một nụ cười nhạt, giọng nói trầm ấm cất lên: “Chào buổi sáng, bạn học Tiểu Lộc.”

Nụ cười trên môi Giang Lộc khẽ hạ xuống, ánh mắt hơi lảng tránh: “Chào buổi sáng.”

Ánh mắt Lâm Huyên một lần nữa dừng lại trên ngực Giang Lộc, hắn khẽ ho một tiếng, quay mặt đi chỗ khác rồi nhẹ nhàng nhắc nhở: “Áo của cậu…”

Giang Lộc như bị sét đánh, cúi đầu nhìn xuống và rồi lập tức phát hiện vài cúc áo trên bộ đồ ngủ của mình đã bung ra từ lúc nào, để lộ ra làn da trắng ngần nơi l*иg ngực.

Bản thân cậu vốn không để ý chuyện này, nhưng khi bị Lâm Huyên, một người thích nam giới nhắc nhở, sự lúng túng khó chịu nhanh chóng dâng lên trong lòng. Giang Lộc vội vã đóng cửa lại, chỉnh trang áo quần cẩn thận rồi mới mở cửa lần nữa.

Chú mèo nhỏ mà cậu đang bế trước đó đã nhân cơ hội luồn qua khe cửa mà chạy ra ngoài.

Lâm Huyên vẫn đứng đó, ánh mắt lướt qua gương mặt hơi đỏ lên của Giang Lộc, không nói thêm lời nào mà quay người dẫn cậu đến phòng khách.

***

Trong bếp vang lên tiếng động. Giang Lộc bước theo sau Lâm Huyên, tò mò nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Lâm Huyên liếc mắt thấy hành động đó thì giải thích: “Là dì giúp việc tôi thuê đã đến. Tối qua tôi quên hỏi cậu muốn ăn gì sáng nay nhưng giờ vẫn kịp để bảo dì làm.”

“Gì cũng được mà.” Giang Lộc đáp một cách tùy ý, suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Tôi ăn theo cậu cũng được, tôi không kén chọn đâu.”

Lâm Huyên gật đầu rồi không nói thêm gì.

Dì giúp việc như đã đến từ sớm, chuẩn bị bữa sáng rất nhanh. Tuy nhiên, bà không ngồi ăn cùng họ mà chỉ bận rộn trong bếp, hoàn toàn không làm phiền đến họ.

Bữa sáng của Lâm Huyên rất đơn giản, chỉ có cháo trắng, bánh bao và trứng luộc.

Khi Giang Lộc đang cúi đầu uống cháo, một giọng nói trầm thấp cất lên phá vỡ không khí yên lặng: “Chuyện tối qua, tôi xin lỗi cậu nhé.”

Giang Lộc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Lâm Huyên đang nhìn thẳng vào mình. Thấy cậu phản ứng, hắn cười khẽ, vẻ áy náy trong mắt hiện rõ: “Làm cậu sợ rồi hả? Cậu có nghĩ tôi là một kẻ biếи ŧɦái không?”

“Không đâu,” Giang Lộc lắc đầu, mặc dù vẫn còn chút ngại ngùng, nhưng cậu không đến mức vội vàng gắn mác cho người khác: “Tôi hiểu mà.”

Chỉ vài bức tranh thôi, có gì mà phải coi là biếи ŧɦái chứ? Dù vừa xuyên đến đây chưa lâu, Giang Lộc vẫn từng lang thang trên mạng, biết rằng có rất nhiều người vẽ các bức tranh… nhạy cảm đăng lên làm nội dung giải trí.