Chương 50: Anh là ai?
Cung Lạc Thần phóng chiếc xe BMW nhanh trên đường lớn, trong tâm trí của anh bây giờ chỉ còn duy nhất là hình bóng của Lăng Ngọc Huyên, trong lòng cứ thấp thỏm chen chút ít vui mừng khi sắp gặp được cô. Nghĩ vậy chân lại bất giác đạp mạnh,chiếc xe nhanh chóng tăng tốc trên đường.Đỗ chiếc xe hiên ngang trước Lăng Thị, nhanh chóng bước ra đi vội vào bên trong đi vòng qua đại sảnh cô nhân viên nhanh chóng gọi anh lại nhưng không được. Những lời gọi anh đã bỏ ngoài tai cứ sảy bước dài đi vào thang máy, cô nhân viên vội vã chạy theo nhưng thang máy đã nhanh chóng khép lại cô đành vội trở lại quầy tiếp tân cầm điện thoại lên gọi vào máy chủ tịch, từ lúc trở về chủ tịch đột nhiên lãnh khốc khó tính cô phải thông báo nếu không thì cái chức vụ nhỏ bé này sẽ không ngồi được nữa . Phía bên máy nhanh chóng kết nối và giọng nói nghiêm khắc của Lăng Ngọc Huyên vang lên.
- Chuyện gì?
Cô nhân viên e dè trước câu hỏi của Lăng Ngọc Huyên nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh trả lời.
- Thưa chủ tịch, Cung Tổng đã xông thẳng lên phòng làm việc tôi đã cố gắng cản lại nhưng không được.
Lăng Ngọc Huyên nhíu mày lại có kẻ không biết điều như vậy sao? Cung tổng chẳng lẽ là người mà mọi người nhắc đến Cung Lạc Thần gì đó hay sao? Tốt lắm cô còn chưa tìm hiểu thì hắn đã tự vác xác đến cô cũng muốn xem hắn là tên nào mà lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy.
- Tôi biết rồi.
Lăng Ngọc Huyên nhàn nhạt trả lời rồi ngắt máy, ngồi trên ghế làm việc từ từ đợi hắn lên tới. Cung Lạc Thần gấp đến nỗi không gõ cửa mà tự mở cửa vào trong, Lăng Ngọc Huyên nhìn thấy nhíu mày đứng dậy định chất vấn hắn nhưng chưa kịp thì hắn đã tiến tới, vừa nhìn thấy cô Cung Lạc Thần đã vui mừng không kìm được vội đến ôm chầm lấy cô.
Lăng Ngọc Huyên cảm thấy trong thâm tâm thật lạ lùng người đàn ông này dường như rất quen thuộc lại cũng rất xa lạ rất muốn ôm hắn như vậy cảm thấy thật ấm áp, nhưng cô đã nhanh chóng gạt bỏ đi suy nghĩ viễn vông đó tại sao cô có thể thân mật với một người đàn ông xa lạ chỉ gặp một lần đầu. Vội vàng đẩy anh ra lên tiếng chất vấn.
- Anh là ai?
Nghe câu này của Lăng Ngọc Huyên ang cảm thấy trong lòng nhói đau vô cùng chỉ mới không gặp nhau mà cô đã trở nên xa cách như vậy còn hỏi anh là ai, Cung Lạc Thần trong lòng cười khổ thật ra bản thân bây giờ cũng chẳng là gì của cô cả lấy tư cách gì để đến đây chứ, nghĩ vậy nhưng anh vẫn sẽ cố gắng giữ gìn hạnh phúc của chính mình.
- Anh là Cung Lạc Thần chồng cũ của em. Em đừng nói chuyện xa cách vậy có được không anh sẽ giải thích mọi chuyện với em tất cả đều đã ổn thỏa rồi anh sẽ nói hết với em. Còn nữa anh đã cho Hinh Tịch cô ta vào tù bốc vài trăm quyển lịch ăn cơm nhà nước rồi.
Lăng Ngọc Huyên đứng nhìn anh nói tràng giang đại hải cái gì mà Hinh Tịch cô có quen sao? Người khác sống chết thế nào thì mặc họ việc gì cô phải để ý.
- Anh nói xong chưa?
- Chưa. Có nói cả đời cũng không hết.
Lăng Ngọc Huyên nhíu mày khó chịu, cô đã quá nhân nhượng rồi mà hắn lại quá đáng. Lăng Ngọc Huyên nói rồi cầm chiếc áo lên bước ra ngoài nói.
- Vậy anh ở đó nói cả đời đi.
Lăng Ngọc Huyên rời khỏi phòng Cung Lạc Thần cũng nhanh chân đi theo, anh cảm thấy Lăng Ngọc Huyên có gì đó rất lạ ngay cả cách nói chuyện cũng khác trải qua bao nhiêu chuyện thì cô không thể nào bình tĩnh như vậy được. Chạy theo níu tay Lăng Ngọc Huyên hỏi.
- Rốt cục em bị sao vậy hả?
Lăng Ngọc Huyên lạnh lùng nhìn anh rút cánh tay trở về nói.
- Tốt nhất anh đừng động vào người tôi. Còn nữa tôi và anh thì có quan hệ gì chứ mong anh đừng làm phiền người khác, thân là một chủ tịch tập đoàn lớn đừng để tôi phải khiến anh mất mặt.
Câu nói lời cảnh cáo của hai người xa lạ nhưng khi Cung Lạc Thần nghe qua thì đó là sự lạnh nhạt vô tình anh cứ nghĩ trải qua biến cố thì cô trở nên sắc lạnh đầy vô tâm với anh nhưng anh nào biết cô còn chẳng biết anh là gì. Cung Lạc Thần hụt hẫng và đau lòng nhìn cô nói giọng tự trách.
- Huyên Huyên, anh biết bản thân đã mang lại nhiều đau khổ cho em nhưng cũng là vì em nên anh mới cam tâm như vậy thật xin lỗi em.
- Anh không có gì phải xin lỗi tôi cả chào anh.
Hai người cùng nói chuyện với nhau nhưng suy nghĩ thì lại là hai tình huống khác trái chiều. Lăng Ngọc Huyên thì sắc lạnh vô tình với những kẻ mới gặp lần đầu, còn Cung Lạc Thần thì lại thiết thực xin lỗi chuyện đã qua với một người không hề có chút kí ức nào cả. Lăng Ngọc Huyên bỏ lại Cung Lạc Thần thơ thẩn bước về phía trước cao ngạo, Cung Lạc Thần nhìn bóng dáng của cô cũng nhanh chân sảy bước theo cô, cho dù cô phũ phàng thế nào thì anh vẫn sẽ mặt dày theo đuổi tới cùng.
Lăng Ngọc Huyên hôm nay đi khảo sát tình hình khu trung tâm mua sắm lớn của Lăng gia nên không cần trợ lý theo một mình đi đến để xem xét. Nói là một mình nhưng thật ra phía sau lại có ai đó theo như là một cặp đôi đi mua sắm. Lăng Ngọc Huyên dừng lại xoay người nhìn anh nói.
- Anh rốt cục muốn cái gì ở tôi?
Cung Lạc Thần nhún vai nhìn cô như không có gì, cô vào đây anh biết chắc là công việc trong đầu như soi đèn nhanh chóng nói.
- Giúp em khảo sát. Nếu như muốn không bị phát hiện thì tốt hơn là em hợp tác với anh như vậy hiệu quả sẽ cao hơn.
Cung Lạc Thần đảo mắt nhìn biểu cảm của Lăng Ngọc Huyên xem cô đang suy ngẫm cân nhắc. Lăng Ngọc Huyên nghe anh nói cũng có lý liền thay đổi sắc mặt nhìn anh cất giọng ngọt ngào.
- Thần chúng ta vào trong xem.
Cung Lạc Thần vui mừng trong lòng vợ anh hành động quả đúng thông minh hơn người, cùng khoác tay bước vào trong. Lăng Ngọc Huyên cẩn thận xem xét các mặt hàng giá cả và tất cả mọi thứ ở đây.
Bước đến một quầy bán túi xách, Lăng Ngọc Huyên chăm chú xem xét từng cái túi xách giá trị cả ngàn tệ. Cô nhân viên đi theo bên cạnh để nói về từng mặt hàng nhưng thái độ có chút không kiên nhẫn khi phải theo hai người tầm thường này, vì đi khảo sát nên Lăng Ngọc Huyên ăn mặt giản dị hơn có phần tầm thường.
Lăng Ngọc Huyên cầm một cái túi xách trị giá năm ngàn tệ lên nhìn cô nhân viên hỏi.
- Cái này như thế nào?
Cô nhân viên ngỡ ngàng khi thấy Lăng Ngọc Huyên hỏi đến cái túi xách đó, bài đặt trèo cao trong mắt có phần khinh thường giật lấy cái túi xách đặt lại vị trí còn cố tình phủi phủi cái này mà bị hư tổn thì mấy tháng lương của cô ta cũng đền không đủ. Lên tiếng khó chịu nói.
- Hàng Châu Âu.
Cô nhân viên bán hàng thiếu lịch sự nói giọng ngắn gọn khó nghe. Cung Lạc Thần thầm cười trong bụng chọc ai không chọc lại chọc ngay Lăng Ngọc Huyên xem như cô ta chán sống rồi giương mắt xem kịch vui. Lăng Ngọc Huyên lên tiếng chất vấn.
- Cô quá thiếu lễ độ rồi.
- Thì sao? Cô không đủ tiền để mua nó đâu nhìn lại mình đi.
Cô ta tiếp tục lên tiếng khó nghe. Lăng Ngọc Huyên cười nhạt gọi một cô nhân viên gần đó gọi giám đốc đến. Một lúc sau giám đốc bộ phận và tất cả nhân viên chạy đến nhìn sự việc xảy ra, rồi nhìn đến Lăng Ngọc Huyên thì giật mình lo sợ hoảng hốt chạy đến cúi đầu xuống.
- Lăng Chủ Tịch, sao hôm nay chủ tịch lại tự bản thân đến đây?
Cô nhân viên vừa nghe giám đốc gọi Lăng Ngọc Huyên là chủ tịch thì sa sầm, mặt cắt không còn giọt máu. Lăng Ngọc Huyên đảo mắt lướt qua người cô nhân viên đang run rẩy rồi dừng lại trên người của giám đốc nói.
- Đến để xem nhân viên vô lễ với khách hàng.
Ông giám đốc đổ mồ hôi khi Lăng Ngọc Huyên nhấn mạnh từ " vô lễ ". Thấy thái độ cô ta như vậy Lăng Ngọc Huyên càng thêm chán ghét nói tiếp.
- Kể từ ngày mai tôi không muốn nhìn thấy cô ta làm việc ở đây, thanh toán cho cô ta hai tháng lương ngay cả tiền thưởng.
- Vâng.
Cô nhân viên nghe vậy thì trong lòng thất kinh nhìn Lăng Ngọc Huyên nài nỉ.
- Chủ tịch, tôi đã biết sai rồi mong chủ tịch tha thứ cho tôi lần này tôi sẽ sửa đổi.
Lăng Ngọc Huyên khinh bỉ nhìn cô ta nhàn nhạt nói.
- Một nhân viên không biết lễ độ với khách hàng thì không có tư cách làm việc ở Lăng Thị.
Xoay người qua nói với mấy nhân viên đang đứng ở đó.
- Từ nay tôi không muốn sự việc này diễn ra lần thứ hai nếu không kết quả sẽ không phải nhân từ như thế này.
- Vâng.
Tất cả nhân viên đều cúi đầu xuống với lời răn đe của Lăng Ngọc Huyên. Cô cùng Cung Lạc Thần sảy bước ra khỏi khu trung tâm vừa bước ra thì đã nhanh chóng buông tay của anh ra nói.
- Cảm ơn anh đã giúp.
Cung Lạc Thần nghe lời khách khí của cô mà cảm thấy xa lạ. Anh nhìn cô thâm trầm nói.
- Không có gì nhưng em đừng quá xa cách với anh như vậy anh sẽ đau lòng, hãy nhớ anh luôn ở bên cạnh em tìm anh bất cứ lúc nào em muốn.
Nói rồi anh xoay người rời đi Lăng Ngọc Huyên nhìn theo bóng lưng của anh cảm thấy thật mơ hồ, một người xa lạ mình mới gặp lại nói lời thâm tình như quen biết lâu như vậy. Mọi người đều hỏi cô về chuyện có nhớ Cung Lạc Thần hay không tất cả chung quy lại đều có nguyên do.
Lăng Ngọc Huyên một khi đã tò mò hay chưa biết về việc gì đó thì điều tất yếu trong lòng cô là phải làm sao thật nhanh chóng điều tra ra mọi việc để giải toả lòng. Bây giờ cô phải trở về nhanh chóng sâu chuỗi lại tất cả mọi việc để nhanh chóng xem ra quan hệ của bản thân và Cung Lạc Thần. Để xem hắn là ai mà trong lòng của mọi người hắn lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy chứ?