Chương 48: Đau khổ
Sau khi đến Ý, cuộc phẫu thuật kéo dài gần nửa ngày trôi qua. Các bác sĩ y tá đều tập trung cao độ vào cuộc phẫu thuật không ai bước ra khỏi phòng mổ. Không khí bên trong căng thẳng bao nhiêu thì bên ngoài lại càng u ám bấy nhiêu.Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra mọi người đổ dồn về phía đó, Cung Lạc Dương sắc mặt có phần nhợt nhạt nói.
- Chị dâu đã an toàn chỉ là đứa bé không có cơ hội nhìn đời.
Mọi người vừa vui mừng vừa đau xót, xem như nó không có diễm phúc chào đời vậy.
Lăng Ngọc Huyên được đưa đến phòng tổng thống để an tĩnh dưỡng bệnh, sáng sớm tỉnh dậy cô mơ hồ nhìn ngoài cửa ánh mắt mông lung trong đầu trống rỗng. Từng mảnh vụn kí ức cứ như lần lượt ghép lại trong đầu cô, xâu chuỗi lại tất cả những sự việc đã xảy ra trước đó ánh mắt biến đổi ngấn nước sắc lạnh vô cùng. Con cô chỉ vừa mới tượng hình thôi thì đã rời xa cô phải chăng người làm mẹ này quá thất bại hay không ngay cả con của mình cũng không thể giữ nổi.
Từng giọt nước mắt ấm nóng lăn dài, cô khóc thật nhiều. Ướt cả một mảng vải trên gối, đưa tay sờ lên bụng nơi này hôm qua vẫn còn hiện diện một sinh linh bé nhỏ mà hôm nay đã mất đi mãi mãi. Cảm giác trống rỗng vô cùng nơi tay đang sờ một mảng trên bụng bằng phẳng mà cảm giác lạnh thấu xương. Bàn tay bất giác cung lại thành nấm đấm thật chặt mà nước mắt đã như hòa tan trong vô vọng, khóc cả một buổi đến nước mắt cũng không thể nào chảy ra được nữa.
Lăng Ngọc Huyên tự trách lòng mình, ngay cả khi mất đi đứa con của mình mà đến cả nước mắt cô cũng không thể nào khóc cho nỗi đau của mình, một người mẹ tồi tệ như cô thì có tư cách gì chứ. Phải chăng con ở trên thiên đường đang mong mẹ mạnh mẽ hay sao, Lăng Ngọc Huyên vươn tay gạt bỏ đi nước mắt còn vươn lại trên mặt đôi mắt căm giận bỗng trở nên sắc lạnh vô cùng. Mạnh mẽ mà sống để con cô thấy được mẹ nó vẫn sống tốt.
Lăng Ngọc Huyên tự hứa với lòng phải sống thật tốt thật tốt để bọn họ thấy rằng người từng bị họ chà đạp sẽ tìm họ trả thù. Lăng Ngọc Huyên trước đây đã chết bây giờ chỉ còn lại một Lăng Ngọc Huyên máu lạnh vô tình, tất cả những gì họ nợ cô và đứa bé đều sẽ trả lại cả vốn lẫn lời. Từ hôm nay cô chính thức đối đầu với họ.
Nằm viện nửa tháng cô chẳng buồn mở miệng nói chuyện với mọi người một câu nào ngay cả ba cô cũng vậy, nỗi đau này cô làm sao nuốt trôi đây là sinh mạng của con cô đổi bằng hạnh phúc của kẻ khác. Lăng Ngọc Huyên sức khỏe đã bình phục lại hôm nay chính thức cô rời khỏi nơi chán ghét này.
Cô rời đi để lại một bức thư cho Cung Lạc Thần. Một mình rời đi, cô sẽ tự có cách sắp xếp của bản thân. Bước đi trên con đường dài nơi nghĩa địa, đứng trước ngôi mộ của một người phụ nữ xinh đẹp có nụ cười hạnh phúc, mẹ cô cũng như cô luôn phải đối mặt với nhiều thứ để rồi bản thân phải ra đi trong oan uổng. Cô ngồi sụp xuống bàn tay run rẩy sờ tấm hình trên ngôi mộ, giọng nói đau lòng thốt lên.
- Mẹ, em trai hai người ở thiên đường đúng không? Chắc hẳn bảo bảo của con cũng đang sum vầy nơi đó. Hai người giúp con chăm sóc cho đứa bé con tồi tệ lắm phải không?
Nói đến đây nước mắt không kìm được tuôn rơi, đã lâu không được khóc cô muốn hôm nay sẽ là ngày cuối cùng cô phải rơi nước mắt. Phía sau một bàn tay ấm áp già nua đặt lên vai cô vỗ nhẹ giọng nói ấm áp truyền đến.
- Tiểu Huyên, mạnh mẽ lên đứa bé không muốn thấy con suy sụp như vậy đâu.
Mặc dù đã cố kìm nén nhưng giọng nói của Lăng Triết vẫn có phần run run. Bước vào phòng của cô ông không thấy bóng dáng cô đâu cả chỉ có bức thư để lại thì ông đã xác định được là cô đã quyết định rời khỏi đây rồi. Ông thật sự rất sợ sợ hình ảnh một Lăng Ngọc Huyên yên lặng như ngày trước, ngày mà mẹ cô mất đi thì hình ảnh này đã một lần xảy ra,ông biết chắc nơi Lăng Ngọc Huyên đến là đâu. Lăng Ngọc Huyên ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn ông, nghẹn ngào hỏi.
- Ba có phải con quá vô dụng hay không? Nếu như con không trở về căn nhà đó, nếu như con chưa từng gặp Cung Lạc Thần chưa biết đến anh ta thì bây giờ mọi việc có phải sẽ rất tốt hay không?
Lăng Triết vỗ nhẹ lưng cô mà đau lòng không thôi có lẽ một lần nữa ông phải chứng kiến cảnh con gái đau khổ đến chết đi sống lại hay không?. Điều này thật sự rất tồi tệ.
Ngồi một lúc cô cũng đã cảm thấy bình tâm lại nhìn nơi trước mặt kia một đồi hoa Dã Yến Thảo đủ màu khiến cho nơi này ấm áp hơn. Sự thanh thản bao trùm mọi cảnh vật, những con bướm nhỏ lượn lờ nhẹ nhàng, Lăng Ngọc Huyên thầm nghĩ" chắc hẳn bây giờ con cũng giống như những chú bướm kia đúng không tự mình bay lượn trong không trung, có lẽ cuộc đời này con và mẹ không có duyên với nhau nguyện kiếp sau một đời mẫu tử xin lỗi vì đã để con chịu ấm ức mẹ đã cố gắng bảo vệ con nhưng không được chắc hẳn lúc đó con đau lắm đúng không tất cả những gì họ nợ con mẹ sẽ giành lại từng thứ một ngàn lần xin lỗi con".
Lăng Ngọc Huyên nói với Lăng Triết.
- Ba về trước đi con muốn ở một mình.
- Được vậy con nhớ phải chú ý an toàn.
Cô gật đầu, Lăng Triết đứng dậy bước đi ra khỏi nghĩa trang trong lòng đầy chua xót, con gái của ông đã làm gì nên tội mà phải hai lần đau khổ mất mác vì tình yêu chứ.
Trờ đã ngả vàng Lăng Ngọc Huyên rảo bước trên con đường lớn nhưng lại vắng vẻ vì đây là khu mộ nên ít có ai đến. Một chiếc xe BMW màu xanh dương mất tay lái nhanh chóng lao về phía cô, trước cảnh tượng này Lăng Ngọc Huyên nhanh chóng né sang một bên nhưng tốc độ của chiếc xe quá nhanh khiến cơ thể cô va chạm ngã xuống đường đập mạnh xuống đường bất tỉnh. Còn chiếc xe sau khi sự việc xảy ra hoảng loạn bước xuống nhìn cô. Lay lay thân thể đã không còn tri thức nói.
- Cô ơi, cô có sao không?...
Mãi vẫn không thấy cô trả lời tên đó liền nhang chóng lên xe rồ ga đi mất vì cứ ngỡ đã gây tai nạn chết người. Bỏ lại Lăng Ngọc Huyên nằm giữa đường lớn không một bóng người, lúc nhìn thấy chiếc xe lao về phía mình cô đã có ý nghĩ buông bỏ mọi thứ mà đến với con cô nhưng không ý nghĩ đó chỉ thoáng qua cô vẫn chưa đòi được mối thù của con cô. Tích tắc né sang nhưng vẫn không kịp, giây phút cơ thể va chạm với xe cô đã suy nghĩ đến hai trường hợp.
Một là cô sẽ mãi mãi không tỉnh lại cùng con cô xây dựng ngôi nhà nơi thiên đường ấm áp nơi có đồi hoa Dã Yến Thảo rực sắc nhưng lại có lỗi với người còn sống nhất là ba, em gái, Lạc Kỳ và những người khác vẫn yêu thương cô, nhớ đến Lạc Kỳ cô mới nhận ra nửa tháng nay chưa được gặp nó. Hai là nếu may mắn thì cô sẽ sống sót và là một người khác đủ chính chắn hơn trả lại những gì người khác đã thiếu với mẹ con cô.
------
Cung Lạc Thần trở lại phòng của Lăng Ngọc Huyên thì không thấy cô đâu cả chỉ có lá thư đặt trên bàn, anh bước đến cầm lên xem.
" Cung Lạc Thần từ nay trở về sau tôi và anh đã không còn quan hệ hay bất cứ thứ gì ràng buộc nữa, anh có thể quang minh chính đại đến với Hinh Tịch. Tôi không thể nào tha thứ được cho kẻ đã gián tiếp gϊếŧ chết con của mình, đứa bé là giới hạn cuối cùng tôi dành cho anh nhưng anh lại làm tôi quá đau khổ. Lăng Ngọc Huyên tôi sẽ trở lại đòi món nợ này một ngày không xa nhưng không phải bây giờ. Kể từ hôm nay Lăng gia và Địa Hổ chính thức đối đầu với anh".
Cung Lạc Thần nhìn xong trong lòng gào thét vô cùng, như vừa có gì đó vừa mất đi khỏi tầm tay anh. Không anh không thể nào để cô xa mình thêm lần nào nữa liền lấy điện thoại ra gọi.
- Cho người lục soát cả Trung Quốc không được bỏ sót nơi nào dù có lật tung cả Trung Quốc cũng phải kiếm cho bằng được phu nhân về.
Nói rồi cúp máy. Anh nghĩ Lăng Ngọc Huyên sẽ trở về Trung Quốc nhưng không anh đã lầm rồi có ai lại tìm đến nơi mình vừa trải qua nỗi đau hay không?
------
Xe của Cyrill Derek đến khu nghĩa trang để đón Lăng Ngọc Huyên. Dọc đường lại thấy thân ảnh nhỏ bé của cô trên đường ang hốt hoảng dừng xe lao xuống nhìn cô. Hình như không bị thương gì nặng nhưng anh vẫn lo lắng không thôi bế thốc cơ thể mảnh mai của cô lên đi vào xe trở về đại gia tộc Cyrill, nếu Lăng Ngọc Huyên đại tiểu thư xảy ra chuyện thì gia tộc Cyrill sẽ náo loạn cả lên.