Chương 39: Anh xin lỗi
Cung Lạc Dương và Lạc Kỳ ngồi trên ghế sofa nhìn cây viết không biết nó có nghĩa gì.Lạc Kỳ như nhớ ra gì đó liền nói với Cung Lạc Dương.
- Chú Lạc Dương, cây viết này nếu như con nhớ không lầm thì hình như nó có thể thu âm.
Nghe Lạc Kỳ nói vậy Cung Lạc Dương trong ánh mắt liền hiện lên tia sáng. Cầm cây viết tìm nơi để nghe đoạn thu âm. Bấm vào cái nút nhỏ phía nắp viết liền có giọng nói của Lăng Ngọc Huyên nhẹ như nước vang lên.
"Lạc Dương chị bị bọn người giấu mặt dẫn đi, chị sẽ tìm cách liên lạc với em. Đến Địa Hổ tìm Ngưng Tiểu L.."
Cung Lạc Dương đen mặt ngồi suy ngẫm ba từ cuối của Lăng Ngọc Huyên, đến Địa Hổ tìm... Ngưng Tiểu Lộ. Đúng vậy ba từ đó là Ngưng Tiểu Lộ. Vừa bước ra khỏi phòng chủ tịch Cung Lạc Dương vừa nhấc điện thoại gọi cho Mạc Du Nhiên, Ngưng Tiểu Lộ và cả... Cung Lạc Thần. Nhưng chưa liên lạc được với Hàn Băng anh liền gọi cho Hữu Trác.
Anh phóng xe như bay về Cung Gia để giao Lạc Kỳ lại cho Cung phu nhân. Sau đó lại chạy đến Địa Hổ, mọi người nhận được tin của Lăng Ngọc Huyên thì đều tập trung cao độ chạy đến Địa Hổ. Riêng Cung Lạc Thần sau khi nhận cuộc gọi của Cung Lạc Dương thì sắc mặt như từ địa ngục đến bất giác khiến mấy người trong cuộc họp trở nên xanh mặt.
Bỏ cả cuộc họp quan trọng lên đến cả trăm triệu chạy như bay ra khỏi phòng. Lấy xe điên cuồng phóng trên đường lớn vượt qua không biết bao nhiêu cái đèn đỏ bất chấp tiếng chửi bới từ mấy chiếc xe phía sau. Tất cả làn đường như thuộc về anh, khi vừa thấy xe của Cung Lạc Thần lao như bay thì mọi xe khác đều tự động nép vào nhường đường cho xe anh chạy.
Mọi người tập hợp đông đủ ở Địa Hổ duy chỉ có Hàn Băng là không đến không biết cô ấy đang bận gì nữa , Mạc Du Nhiên vừa thấy Cung Lạc Thần liền kích động nhào đến cho anh một bạt tay. Cung Lạc Thần chưa hiểu chuyện gì xảy ra cả đột nhiên lại bị Mạc Du Nhiên tát.
- Du Nhiên em đang làm cái gì vậy?
Anh lên tiếng gắt gao hỏi Mạc Du Nhiên. Mạc Du Nhiên nghe anh hỏi vậy liền nhếch mép cười khẩy rồi nói.
- Câu đó tôi nên hỏi anh mới đúng. Anh đang làm cái gì? Không phải đang ở nhà chăm sóc cho em gái tiểu bạch thỏ Cung Tuyết Lam sao?
Cung Lạc Thần vẫn không hiểu Mạc Du Nhiên đang nói nhăng nói cụi gì. Lòng anh đang như lửa đốt.
- Em đang nói cái gì vậy?
- Tôi nói gì à, tôi đang nói anh đấy. Suốt ngày quấn quýt bên Cung Tuyết Lam, anh đã bỏ chị tôi ở đâu chứ? Anh có bao giờ quan tâm chị ấy như thế nào không? Có bao giờ hiểu được nỗi lòng của chị ấy khi nhìn chồng mình quan tâm người khác hay không? Cho dù đó có là em gái của anh đi nữa thì người phụ nữ nào mà không để tâm chứ? Có bao giờ anh quan tâm biết được chị ấy khổ tâm như thế nào phải lao đầu vào công việc để tránh mặt cô ta? Có bao giờ anh suy nghĩ chị tôi phải khó xử như thế nào khi cuộc sống của mình có một người khác chen vào hay không? Có để tâm chị ấy ngày đêm làm việc không ăn không uống hay không? Tôi quá thất vọng về anh.
Nói một tràng dài hai hàng nước mắt đã ứa dài trên mặt, tại sao chị cô lại phải cam chịu như thế này?. Sở Minh Hạo ôm cô an ủi, cô đã quá kích động rồi.
Mạc Du Nhiên không hề nói ra bí mật của Cung Tuyết Lam vì cô biết chị cô không muốn nói. Cung Lạc Thần sau lời nói của Mạc Du Nhiên đã ngộ ra được, trong thời gian qua bản thân đã làm gì? Chưa bao giờ quan tâm đến vợ con anh đúng là đồ khốn nạn mà. Cúi người xuống nói với Mạc Du Nhiên.
- Du Nhiên, xin lỗi.
- Bây giờ phải nhanh chóng cứu chị ra không phải là lúc xem xét lỗi phải đâu.
Cung Lạc Dương lên tiếng cắt ngang. Mọi người mới nhanh chóng bước vào trong để tìm ra vị trí của Lăng Ngọc Huyên.
Ngưng Tiểu Lộ ngồi bàn tay không ngừng gõ trên bàn phím mong kết nối được với chiếc đồng hồ của Lăng Ngọc Huyên.
-----
Lăng Ngọc Huyên bị đưa đến một khu đầy mùi dầu khí nồng nặc, cô nhíu mày tỉnh lại trước mắt là một khoảng trống tối đen như mực không một tia sáng. Nơi này có mùi ẩm mốc dầu khí, các tiếng côn trùng xung quanh khiến cô kinh tởm, chốc lát lại như có thứ gì đó bò ngang người cô, cố gắng thoát ra nhưng vô ích hai tay cô đã bị trói chặt ở phía sau. Lăng Ngọc Huyên lúc này mới nhớ đến chiếc đồng hồ liền dùng mọi cách theo quán tính bấm vào chiếc đồng hồ tiếng bíp vang lên khiến cô thấy an tâm hơn phần nào.
Cô ngồi trên nền đất cố gắng suy nghĩ ở thành phố S này nơi nào lại có mùi dầu khí nồng như vậy. Vậy thì chỉ có phía Nam bờ biển thôi chỉ có ở đó mới có lượng dầu lớn.
Cô duỗi thẳng chân ra động phải vật gì đó liền rút chân lại nhưng hình như nghe kĩ thì có hơi thở rối loạn. Lăng Ngọc Huyên lần nữa nhẹ nhàng giơ chân về phía lúc nãy chạm vào vật đó hình như là con người, cô thử dùng chân đá đá vào người đó xem là còn sống hay đã chết.
- Đừng có đá tới đá lui.
Giọng nói lạnh tanh của một cô gái vang lên. Lăng Ngọc Huyên nghe giọng nói này rất quen tai hình như là...
- Hàn Băng.
Giọng nói không kìm được vui mừng, cô gái kia nghe Lăng Ngọc Huyên nói vậy cũng vui vẻ nói.
- Huyên Huyên. Sao cậu lại ở đây?
Lăng Ngọc Huyên thật muốn cốc vào đầu của Hàn Băng một cái. Nhưng tình thế không cho phép, cô chỉ nói.
- Cậu vào đây như thế nào thì mình vào như thế ấy.
Bị bắt vào mà còn nói giọng như quang minh chính đại bước vào không bằng. Hàn Băng dùng chân nhích người lại gần Lăng Ngọc Huyên.
- Cậu làm gì vậy?
- Thoát thân.
Nói rồi trên tay Hàn Băng xuất hiện một con dao nhỏ, cô xoay lưng với Lăng Ngọc Huyên rồi từ từ cắt sợi dây. Sau khi thoát li được khỏi sợi dây hai người vẫn không có động thái gì khác để tay ra phía sau như lúc bị trói.
Đột nhiên cánh cửa sắt lớn được mở ra ánh sáng chói lọi hắt vào bên trong, chưa tiếp xúc được ánh sáng Hàn Băng và Lăng Ngọc Huyên đồng thời nhắm mắt lại.
Nhìn người đang bước vào kèm theo tiếng giày mạnh mẽ biết ngay là đàn ông nhưng hắn là ai mới được chứ. Gương mặt hắn dần hiện rõ sau ánh sáng chói mắt kia, Lăng Ngọc Huyên và cả Hàn Băng đều trố mắt nhìn hắn ta. Hắn cất tiếng giễu cợt.
- Sao? Bất ngờ lắm à?
- Bạch Thiên Phong anh sống dai thật.
- Vậy cô gϊếŧ tôi đi. Nào. Hahaha...
Hắn cất giọng cười như ma quỷ,cô đã hủy hoại hết tiền đồ của hắn hắn cũng sẽ tìm cách trả thù cô . Lăng Ngọc Huyên cũng lạnh lùng cười nửa miệng.
----
Phía bên Ngưng Tiểu Lộ vừa nhận được tín hiệu của Lăng Ngọc Huyên liền nói lớn.
- Đã xác định được rồi, Huyên Huyên đang ở phía Nam bờ biển.
----
Bạch Thiên Phong cho tên thuộc hạ đến để lôi hai người lên khỏi mặt đất. Hai cô nhanh chóng quan sát ở đây có khoảng năm tên vẫn ứng phó được. Liền ra tay hạ gục tên thuộc hạ vừa bước đến, Lăng Ngọc Huyên và Hàn Băng đứng dậy nhìn bọn chúng.
- Bộp..Bộp...Bộp...
Tiếng vỗ tay lanh lãnh vang lên, Bạch Thiên Phong vừa vỗ tay vừa cười nói.
- Đúng là hai con tiểu hồ ly thông minh. Nhưng tiếc là hai cô sẽ không thoát được khỏi đây.
Hắn vừa dứt lời bên ngoài một đám người bước vào cung kính đứng chặn trước lối ra. Lăng Ngọc Huyên đen mặt tên này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngày hôm nay nếu như cô không gϊếŧ được hắn thì cô cũng phải lôi hắn xuống mồ chôn chung.
Bạch Thiên Phong ngoắc tay ra lệnh cho đám thuộc hạ tiến tới còn hắn thì ung dung nhấm nháp ly rượu ngồi xem kịch vui.
Mấy tên thuộc hạ tiến đến ra tay với hai người, nhanh chóng tránh né phủ đòn tấn công chúng. Hàn Băng vừa hạ gục được một tên thì phía sau lại một tên khác tiến lên chưa kịp phản ứng thì Lăng Ngọc Huyên đã nhanh tay rút cây súng lục nhắm ngay mi tâm hắn nhả đạn. Hàn Băng nhìn cô cảm kích rồi cả hai đều tiếp tục lao vào cuộc chiến.
Từng đòn tấn công của hai người tàn độc nguy hiểm nhất mà Bạch Thiên Phong từng chứng kiến. Từ phía cửa đám người Cung Lạc Thần chạy đến nhìn thấy hai cô gái đối phó với một đám người mà bất giác trong mắt hiện lên nộ khí.
Bạch Thiên Phong vừa thấy đám người Cung Lạc Thần tới liền cầm súng chỉa vào người Lăng Ngọc Huyên.
- Pằng..Pằng...
Chứng kiến một màng trước mắt, Cung Lạc Thần không ngần ngại chạy đến dùng thân hình to lớn của mình che chở cho Lăng Ngọc Huyên. Lăng Ngọc Huyên cảm nhận được sự ấm áp và hơi thở quen thuộc trong lòng bối rối khó tả. Cung Lạc Thần cả trọng lượng cơ thể đều đồn hết vào người Lăng Ngọc Huyên. Cô nhanh chóng dùng tay đập mạnh cáng súng vào đầu một tên còn chưa giải quyết xong. Sau đó vòng tay ôm lấy người của Cung Lạc Thần, ngồi xuống mặt đất.
Lăng Ngọc Huyên dùng tay bịt miệng vết thương lại để tránh mất máu quá nhiều, dòng máu đỏ nóng len lỏi qua khẽ tay cô nhuộm đỏ một màu đối lập với làn da trắng của cô càng khiến nó trông nhức mắt hơn nữa như một đóa hoa anh túc đang nở rộ trên nền tuyết trắng. Cô lên tiếng trách móc.
- Não anh có vấn đề à, em có thể tự tránh được cần gì phải như thế này.
Cung Lạc Thần nghe cô nói vậy liền cười cười, anh đã xả thân cứu cô vậy mà còn bị cô mắng. Nghĩ vậy nhưng anh vẫn mở miệng nói.
- Anh xin lỗi đã không quan tâm tới em, anh có thể nguyện chết vì em.
Lăng Ngọc Huyên trong lòng như có mật ngọt. Vết thương này đối với mấy người họ chỉ là vết thương nhỏ thôi không có gì to tát nên không cần lo lắng quá mức, nhưng cũng chỉ sợ mất máu quá nhiều.
Lăng Ngọc Huyên nhanh chóng dìu anh đi ra ngoài rồi lên tiếng.
- Hàn Băng ở đây giao lại cho cậu xử lý.
Hàn Băng gật đầu rồi nhìn mọi người đi ra ngoài, Hữu Trác nhìn cô nói.
- Sao em lại ở đây?
Hàn Băng quăng ánh mắt gϊếŧ người về phía bọn chúng rồi nói.
- Thật ra chỉ là muốn đi mua một ích đồ nhưng kết quả lại bị bọn chúng "mời" đến đây.
Hữu Trác cười thầm trong bụng hôm nay bọn chúng dám tổn hại làm Hàn đại tiểu thư tức giận, haiz ngày tàn của chúng đến rồi.
-----
Lăng Ngọc Huyên và Cung Lạc Dương đưa Cung Lạc Thần đến bệnh viện để gắp viên đạn ra. Anh ngồi trên giường bệnh không cần tiêm thuốc giảm đau cũng không cần thuốc gây tê chỉ cần một cái khăn để cắn cho phân tán một phần đau.
Cung Lạc Dương tiến hành gắp viên đạn ra, trong suốt quá trình phẫu thuật sống Cung Lạc Thần không hề kêu lên một tiếng, nếu như mà truyền ra ngoài đường đường là một ông trùm nắm cả quyền lực giới hắc đạo mà lại không chịu nổi với cơn đau như kiến cắn này thì thật mất mặt.
Sau khi đã khâu vết thương lại Cung Lạc Dương mới nói.
- Vết thương không có gì nguy hiểm chỉ là cánh tay phải trong thời gian này không nên cử động tránh cho vết thương nứt ra.
- Chị biết rồi.
Nói xong thì hai người đến Cung gia đón Lạc Kỳ rồi trở về biệt thự. Cung Tuyết Lam từ trong nhà chạy ra thấy Cung Lạc Thần bị thương liền đứng trước mặt Lăng Ngọc Huyên cản đường không cho ba người lên phòng.
- Chị đã làm gì để anh ấy bị thương như vậy chứ?
Lăng Ngọc Huyên đen mặt giọng nói lạnh cực độ nhả từng chữ từ kẽ răng.
- Không liên quan đến cô. Tránh ra.
Cung Tuyết Lam vẫn ngoan cố không tránh đường cất giọng.
- Tại sao anh Thần lại bị thương chứ?
Lăng Ngọc Huyên nghiến răng ken két.
- Tôi không nhắc lại lần thứ hai, mau tránh ra.
Cô ta bất giác sợ Lăng Ngọc Huyên lui về phía sau nhường đường cho cô đi. Đợi sau khi Lăng Ngọc Huyên đã khuất dạng thì mới ấm ức giậm mạnh chân tại chỗ nói.
- Lăng Ngọc Huyên, cô tưởng bản thân mình là ai chứ có được cái vị trí Cung phu nhân thì giỏi lắm sao?. Cô cứ chờ đó tôi sẽ đấu với cô đến cùng.
Nói xong rồi hậm hực bước về phòng. Quản gia Hạ lắc đầu nhìn cô ta đúng là càng ngày càng quá quắt.