Ông Trùm Hắc Đạo Và Cô Vợ Thần Bí

Chương 26

Chương 26 : Nguy kịch
Bọn người của ông ta thì giao lại cho đám thuộc hạ giải quyết, mọi người đều dồn hết tâm trí vào trên người của Mạc Du Nhiên. Đưa cô đến bệnh viện vào phòng cấp cứu Lăng Ngọc Huyên nhất quyết một mực đòi vào nhưng bị Cung Lạc Dương cản lại, nếu cô mà vào thì tốc độ và kết quả của cuộc phẫu thuật sẽ giảm xuống đáng kể nên để ca phẫu thuật thành công tốt nhất không ai được phép vào.

Lăng Triết cũng muốn ở lại với Mạc Du Nhiên nhưng Lăng Ngọc Huyên không cho sợ ông sẽ lo lắng đến ngã bệnh. Vợ chồng Cung Lạc Nam cũng đi về đợi tin, bây giờ chỉ còn giao lại việc này cho những người trẻ tuổi lo liệu. Không gian rơi vào khoảng trầm mặc im ắng lạ thường. Mạc Du Nhiên đã được đưa vào phòng phẫu thuật gần 2 giờ nhưng chưa có động tĩnh gì, mỗi người mỗi ý nghĩ làm không khí thêm quỷ dị.

Lăng Ngọc Huyên trong lòng nóng như lửa đốt không biết tại sao cô không giữ được nước mắt của mình, chúng cứ rơi mãi cô biết bây giờ cô đang rất lo, rất sợ, sợ cái cảm giác một lần nữa mất đi người mình thương yêu, sợ cái cảm giác tình thân ngay trước mắt lại để vuột mất, sợ cái cảm giác cô đơn thái quá với lòng, sợ phải nghe được kết quả mình không muốn nhất. Đúng, là cô đang trốn tránh với sự thật vì cô sợ sợ tất cả những thứ sẽ tiếp diễn kế tiếp làm cô không tài nào tiếp nhận được. Cung Lạc Thần ôm lấy cô vỗ về để cô cảm nhận được sự an ủi và ấm áp từ anh.

Sở Minh Hạo đột nhiên giơ tay tự đánh vào người mình như thể đang trừng phạt bản thân quá vô dụng không bảo vệ được người mình yêu. Từng cú đấm vung xuống người như không gì có thể mạnh hơn nữa, dù có đánh bao nhiêu anh cũng không thấy đau bằng vết thương lòng bây giờ. Lãnh Kỳ Thiên chặn lại từng cú đấm của Sở Minh Hạo quát.

- Cậu điên rồi.

- Đúng tôi sắp điên rồi.- Anh đứng dậy trả lời.

Lăng Ngọc Huyên gạt nước mắt rời khỏi cái ôm của Cung Lạc Thần bước đến trước mặt của Sở Minh Hạo. Vung tay cho anh một cái tát thật mạnh hai tay dùng sức kéo cổ áo anh.

- Minh Hạo, anh tỉnh táo lại cho tôi, vợ anh, em gái tôi chưa rõ sống chết ra sao trong kia còn chưa đủ hay sao? Anh tự làm mình bị thương thì sao chí ít anh cũng phải quan tâm đến Nhiên Nhiên chứ, nó mới là người đau khổ nhất anh có biết không?. Được anh đánh đi, tốt nhất anh nên đánh chết bản thân mình đi, rồi xem ai sẽ đau khổ nhất và ai sẽ chăm sóc cho Nhiên Nhiên sau này.

Đánh xong mắng xong cô cũng cảm thấy choáng váng khóc không thành tiếng quỳ xụp xuống đất, Cung Lạc Thần đợi cô phát tiết xong rồi đỡ cô ngồi lại trên ghế. Ăn cái tát và nghe cô mắng Sở Minh Hạo cũng không nói gì đấy là điều anh nên trả cho sự vô dụng của mình, ngây ngốc ngồi lại ghế tiếp tục chờ. Không gian lại lần nữa trầm mặc như vừa nãy như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Cuộc phẫu thuật kéo dài gần bốn giờ rồi nhưng vẫn chưa thấy gì. Đèn phẫu thuật tắt đi Cung Lạc Dương bước ra với vẻ mặt mệt mỏi mọi người đều dồn vào người cậu. Sở Minh Hạo hỏi gấp gáp trên mặt vẫn còn đỏ vì vừa lãnh cái tát của Lăng Ngọc Huyên.

- Dương, cô ấy thế nào?

- Đã qua cơn nguy kịch rồi được đưa đến phòng tổng thống điều dưỡng, nếu đến trễ mười phút thôi thì bảo đảm sẽ không bao giờ có cơ hội sống.

- Vậy tại sao cuộc phẫu thuật lại kéo dài nhiều thời gian như vậy?

Lăng Ngọc Huyên cũng lo lắng hỏi han sợ sẽ xảy ra vấn đề.

- Viên đạn chỉ còn vài milimet nữa là vào tim ảnh hưởng đến các dây thần kinh nên phải hết sức thận trọng. Dây thần kinh của cánh tay trái ảnh hưởng lớn nên tạm thời không cử động được.

- Vậy khi nào có thể cử động lại?

- Khoảng hai tuần ba tuần cũng có thể lâu hơn nữa tùy vào sự hồi phục nhanh chậm của cô ấy.

- Được em vất vả rồi.

Cung Lạc Dương gật đầu rồi đi về phòng thay đồ phẫu thuật ra.

Mọi người đi vào phòng để xem Mạc Du Nhiên vì tác dụng của thuốc mê vẫn còn nên phải hôn mê đến chiều mới có thể tỉnh.

Ở lại một chút rồi mọi người đều về cả Sở Minh Hạo cũng bị Lăng Ngọc Huyên đuổi về để thay quần áo, cả người đều dính máu của Mạc Du Nhiên. Bây giờ chỉ còn mình cô ở lại, đi ra ngoài lấy nước rồi trở lại, Lăng Ngọc Huyên vừa đi khỏi thì Mạc Du Nhiên tỉnh lại từng chút một sự việc hiện lên trong đầu. Lăng Ngọc Huyên trở lại phòng thì Mạc Du Nhiên giả vờ ngủ tiếp vì cô ấy không biết phải đối mặt với cô như thế nào.

Lăng Ngọc Huyên đặt nước xuống chiếc bàn gỗ nhẹ lên tiếng.

- Tỉnh rồi sao không nói chuyện, sợ chị trách em sao?

Mạc Du Nhiên mở mắt ra nhìn cô đúng là không gì có thể qua mặt cô được.

- Em xin lỗi.

- Em không cần xin lỗi chị, nói cho chị biết tại sao lại làm việc cho ông ta.

- Vì em mang ơn của ông ấy. Bốn năm trước em hoàn toàn không có kí ức không biết bản thân mình là ai may nhờ có ông ta giúp đỡ huấn luyện em thành một người khác nhưng nói đúng hơn là nô ɭệ. Bây giờ em đã có thể trả ơn cho ông ấy.

Thì ra là vậy thảo nào mà lại không biết cô chứ.

- Vậy em có nhớ chị là ai của em không?

Mạc Du Nhiên lắc đầu vô ý thức. Cô chỉ nhớ từ năm mười bảy tuổi thì đã được ông ta huấn luyện.

- Yên tâm chị sẽ làm mọi cách giúp em nhớ lại.

Mạc Du Nhiên gật nhẹ đầu không nói gì.

Hàng ngày Lăng Ngọc Huyên đều đến nói chuyện với cô, có khi còn mang cả Kỳ Kỳ đến để cô đỡ buồn, Kỳ Kỳ cũng đã biết đi chập chững rồi càng ngày càng đẹp trai. Nó lại nghiêng về có vài nét giống Cung Lạc Thần và Lăng Ngọc Huyên, người ta nói con nuôi sẽ giống với người nuôi hơn là ba mẹ ruột nên nhìn ba người họ không ai biết được Kỳ Kỳ không chung huyết thống với Cung Lạc Thần.

Như vậy cũng đã hai tháng rồi nhờ sự chăm sóc nhiệt tình của Sở Minh Hạo cánh tay và vết thương của Mạc Du Nhiên đã lành lặn rất nhanh. Hôm nay là ngày Cung Lạc Kỳ tròn hai tuổi mọi người tập trung lại nhà của Cung Lạc Thần để ăn mừng. Lăng Ngọc Huyên lại trổ tài nấu nướng cho mọi người.

Một bàn thức ăn thịnh soạn được dọn lên. Cung Lạc Thần đã cản nhưng cô nhất quyết làm anh chỉ đành cầu mong cho mọi người thôi.

Chín giờ mọi người đã đông đủ ở nhà Cung Lạc Thần. Lên bàn ăn ba cô nàng gấp thử ăn rất muốn phun ra nhưng cố nuốt lại. Sau đó Hàn Băng gấp mỗi món một ít vào chén của Hữu Trác ,một ít nhưng nhiều món nên cũng hơn nửa chén. Nhẹ nhàng như thương yêu nói.

- Trác à, anh ăn nhiều vào rất ngon đấy.

Ngưng Tiểu Lộ và Mạc Du Nhiên cũng gấp vào chén của hai người kia không ít thức ăn. Còn chén của mình thì trống rỗng. Hữu Trác ăn thử một miếng vừa cho vào miệng đã muống nôn ra nhưng nhận được ánh mắt của Cung Lạc Thần thì cố nuốt xuống khen giả dối.

- Ngon lắm. Nè Hạo sao cậu ăn ít vậy tôi gắp cho.

Lại là một chén thức ăn đầy ắp. Sở Minh Hạo cũng ngỡ hắn có ý tốt ăn thử thì kêu trời không thấu. Lại là từ không cam tâm nói ra.

- Ngon lắm. Nào tôi cũng gắp cho cậu. Ăn nhiều vào.

Vừa gắp vừa luôn miệng nói khiến Hữu Trác không từ chối được. Thế là hai cái chén đầy những thức ăn mà không tài nào nuốt trôi. Nhìn sang Lãnh Kỳ Thiên cái chén vẫn chưa được phân nửa thì hai người nhìn nhau cười đểu. Anh em hoạn nạn có nhau phải biết chia sẻ.

- Thiên cậu ăn ít quá.

- Đúng đấy chúng tôi gắp cho.

Cả hai cùng nói không đợi Lãnh Kỳ Thiên từ chối thì cái chén đồ ăn như đống núi đã dâng đến trước mặt. Nhưng thôi kệ một bữa no còn hơn là đói cũng cầm đũa lên ăn thì không nhịn được lên tiếng.

- Ngọc Huyên cái này quả thật rất là...

Chưa nói hết thì cái chân đã bị Cung Lạc Thần không thương tiếc đá đành phải nuốt vào trong lời nói. Lăng Ngọc Huyên thì tò mò.

- Như thế nào?

- Ngon.

Hữu Trác thấy hai người họ nãy giờ vẫn không đυ.ng đũa nên hỏi.

- Sao hai người không ăn?

- À, em không có thói quen ăn khuya.

Lăng Ngọc Huyên trả lời xong thì cầm rượu uống. Hỏi sang Cung Lạc Thần.

- Cậu.

- Hôm nay bụng không tốt nên không ăn.

Nói xong lí do thì cũng cầm ly rượu lên nhấm nháp. Hữu Trác nghe xong bèn nói.

- A, bụng tôi cũng không tốt nên không ăn nữa.

- Không được, anh chưa ăn gì cả ít nhất hết chén này.

Hàn Băng quỷ dị lên tiếng dập đi ánh sáng cuối cùng của Hữu Trác.

- Sao em không ăn đi.

- Em đang giảm cân.

Với những cái lí do như.

- Em giảm cân

- Em không ăn khuya...

Như vậy là cả bàn ăn "ngon lành " được ba chàng xử hết.

Tối hôm đó cả ba người đều làm bạn tri kỷ với nhà vệ sinh. Thề từ nay không dám ăn những món ăn "sát nhân "của Lăng Ngọc Huyên nữa.