Chương 14:Món ăn hạnh phúc
Buổi chiều,ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ chiếu gọi lên hai thân thể đang ôm nhau ngủ. Anh khẽ động đi xuống giường vào phòng vệ sinh làm vệ sinh cá nhân xong bước ra. Anh nằm xuống giường với cô một lúc rồi làm bữa tối cho cô, vừa định rời giường thì bị bàn tay bé nhỏ của cô nắm lấy, anh xoay người lại nhìn cô bằng ánh mắt sủng nịnh nhìn vào đôi đồng tử đang mở to nhìn mình. Anh khom người xuống đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ đầy trìu mến khóe môi cong lên thành một đường hoàn mỹ. Cô nhìn anh bảo. - Thần anh có đói không.
-Đói.- Anh trả lời một cách dứt khoát còn thêm vào cả động tác lấy tay xoa xoa bụng như biểu thị hiện tại anh rất đói vậy.
Cô mỉm cười nhìn anh, nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại rất đẹp, nụ cười của sự hạnh phúc yêu thương như mùa xuân chớm nở.
-Vậy anh đi xuống nhà chờ, em thay đồ xong sẽ xuống nấu ăn cho anh.
-Anh chờ em cùng xuống nhà.-Anh mặt không biểu cảm nhìn cô nói
Anh như thế này là sao nhỉ, không xuống nhà làm sao cô thay đồ được chứ cô bây giờ người trần như nhộng không rời khỏi chăn được.
-Anh không rời khỏi đây thì em làm sao mặc quần áo được chứ.- Cô ủy khuất nhìn anh nói nghĩ dùng cách này sẽ làm anh mềm lòng.
-Thân thể em cao thấp như thế nào anh đều đã nhìn thấy hết. Không cần phải ngại đâu.
Anh nói ra câu này mà tim đập không nhanh mặt không đỏ còn cô thì đầu đầy vạch đen anh tại sao có thể bá đạo như vậy chứ.Cô hạ quyết tâm rồi mình cũng phải một lần hơn anh chứ cho anh biết mình không phải thục nữ ngoan hiền như anh nghĩ, cô là ai chứ hả có việc gì mà không dám chứ. nghĩ vậy cô lập tức đứng dậy khỏi chiếc chăn từ nãy đến giờ vẫn ôm khư khư ra, lấy quần áo vừa mặc vừa nói với anh nhưng vẫn không nhìn lấy anh một lần.
-Dù gì anh và em cũng đã phát sinh quan hệ cho anh nhìn thân thể em em cũng không có gì tổn thất cả.
Anh đầu đầy hắc tuyến nhìn cô không ngờ cô lại dám làm như vậy chứ, xem ra lá gan của bảo bối anh cũng không nhỏ.Cô thay đồ vệ sinh cá nhân xong bước ra nhìn anh vẫn ngồi trên giường nói .
-Nào, xuống nhà em làm cơm cho anh.
-Được thôi.- Nói xong anh choàng tay qua eo nhỏ của cô đi xuống nhà. Anh ngồi vào nghế sofa vì cô không cho anh động vào. Anh chăm chú nhìn cô đang đứng trong bếp loay hoay với một đống đồ. Qủa thật cô chưa từng xuống bếp lần nào cả nên những vật dụng này cô cũng chả biết xử lí ra sao. Đeo tạp dề xong cô bắt đầu đi đến bên cạnh chiếc tủ lạnh lớn, mở ra bên trong có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn . Xong xoay người nhìn anh thì có hơi giật mình anh một anh từ lúc nãy đến giờ vẫn không rời khỏi người mình. Cô nhìn anh sau đó hỏi.
- Anh ăn món gì em làm?.
- Gì cũng được, anh không kén ăn.- Anh nhìn cô rồi thản nhiên trả lời .
Nghe anh nói vậy cô cũng hơi đắn đo quả thật cô không biết làm món gì cả. Đắn đo nửa ngày trời rồi nhắm mắt làm đại mấy món mình thích dù cô chưa từng làm nó bao giờ. Cô bắt đầu cắt cà chua, nhưng chết mất cắt như thế nào nhỉ nhìn nhìn anh rồi nhìn quả cà chua, anh bảo là không kén ăn nên như thế nào cũng vào bụng thôi nên cô cắt ca chua hệt như lúc cô dùng dao ám sát ai đó vậy. Nhìn vào chắc không ai biết là cô đang cắt cà chua cả, xong mấy quả cà chua cô lại lấy con cá. Cô từ nhỏ mặc dù thích ăn cá nhưng lại không thích chạm nhưng chính xác hơn là chưa từng chạm qua nó, cô thật sự rất tởm cái mùi tanh của nó chỉ cần đυ.ng vào có rửa thế nào cũng chả hết hôi được. Cô dùng bao tay cầm con cá lên rồi bỏ xuống cô cho dù là dám cầm lên nhưng lại không biết làm nó như thế nào. Lại một lần nữa nhìn anh rồi lại nhìn con cá, cô như bất động giữ nguyên tư thế đứng nhìn con cá mà không hề có ý định làm nó.
Anh nhìn cô chật vật với con cá mãi thì một bụng cười. Đứng dậy đi về phía cô choang tay qua eo cô không khỏi nói lời châm chọc.
- Đệ nhất sát thủ không sợ trời không sợ đất như em mà lại không xử lí được một con cá bé nhỏ sao.
Cô không quay đầu lại mà lấy dao đẩy đẩy con cá nói.
- Em không phải không muốn làm, mà là vì em không biết làm cũng chưa từng làm.
Anh buông cô ra rồi xoắn tay áo sơ mi lên tới khủy tay rồi bắt đầu làm con cá giúp cô. Cô nhìn anh không chớp mắt. Anh lúc này trong hình ảnh một người đàn ông nội trợ quả thật rất đẹp trai. Chỉ trong vài phút con cá đã được anh xử lí gọn gàng, cô thì một bên đứng cam chịu cái mùi ghê tởm ấy cô sắp nôn ra rồi, vội vàng lùi ra sau vài bước để cái mùi ấy đừng xông vào mũi cô nữa. Anh xoay lưng lại nhìn cô nhướng mày cao ngạo rồi đi vào nhà vệ sinh rửa tay. Cô không biết cái dáng vẻ lạnh lùng của anh lại bay đi đâu mất rồi nhún vai rồi tiếp tục làm thức ăn. Anh bước ra nhìn cô đanh cặm cụi làm món ăn thì dựa người vào tủ nhìn cô 'bạo lực ' với mấy thứ thức ăn. Chốc lát lại 'Choang' một cái tiếng đỗ vỡ, anh bây giờ mới thật sự biết được cô không có duyên với phòng bếp, nói đúng hơn là một chuyên gia phá hoại. Cô làm xong thì bưng ra bàn anh cũng phụ một tay bưng ra giúp cô.
Nhìn mấy món thức ăn trên bàn quả thật màu sắc rất bắt mắt. Cô và anh ngồi xuống cô đưa anh đũa và muỗng nói.
- Thần, thử xem có ngon không lần đầu em làm thức ăn đó.
Anh nhận đũa và muỗng thử từng món. Sau một hồi thử anh kết luận tất cả món ăn của cô. Canh quá mặn lại còn có vị đắng chát, cá thì chỉ có bên ngoài là chín còn bên trong là sống hoàn toàn, há cảo thì hình như là toàn bột không có vị gì cả chắn hẳn cô quên cho gia vị vào nhân, mì xào thì toàn màu đỏ của ớt rất cay, cô như muốn hủy hoại sở thích ăn cay của anh vậy. Tóm lại món ăn Lăng Ngọc Huyên làm chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn. Mặc dù rất tệ nhưng đối với anh đó là món ăn hạnh phúc nhất anh từng ăn.
Nhìn anh thử qua nhiều món cô tò mò hỏi.
- Có ngon không?
- Ừ. - Anh trả lời thản nhiên nhưng khuôn mặt thì có hơi miễn cưỡng.
Nhìn mặt anh miễn cưỡng như vậy là sao chứ không ngon sao?. Cô bắt đầu thử từng món. Càng thử mặt cô càng đen lại đến món mỳ thì một mạch chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Bước ra ngoài nhìn khuôn mặt anh cô lại than thở.
- Sao tệ như vậy mà anh không nói. Tại sao như vậy nhỉ em đều làm theo hướng dẫn mà sai chỗ nào được chứ, haiz.... Xem ra tối nay phải ra ngoài ăn rồi.
- Không cần ra ngoài ăn đâu. - Trong đầu anh dường như vừa nghĩ ra gì đó nói với cô.
- Vậy chúng ta ăn ở đâu? - Cô không hiểu anh nghĩ gì nữa không ra ngoài ăn thì ăn ở đâu, dầu gì những món này cũng không nuốt trôi được.
- Đi ăn ké nhà Cung phu nhân.- Anh dùng giọng đùa cợt nói. Cô thì thấy thương cho mẹ anh lại sinh ra một đứa con bá đạo như anh vậy.
Anh mỉm cười nhìn cô rồi nắm tay cô đi lên phòng thay quần áo, xong xuôi hai người đi xuống nhà rồi đi thẳng ra nhà xe, mắt cô sáng rực lên nhìn những chiếc xe số lượng có hạng trên thế giới, quả thật rât lâu rồi cô chưa lái xe. Nhìn sang anh giở trò nũng nịu.
-Thần, em rất thích những chiếc xe này của anh, anh cho em lái nha có được không?
-Được thôi, nhưng đừng làm mất mạng là được anh còn chưa lấy vợ, chưa báo hiếu, nếu chết rồi ba mẹ anh sẽ khổ lắm vì ai bảo tài sản của anh nhiều như vậy tiêu ba đời cũng chả hết được.- Cái tên phúc hắc này đúng là mở miệng ra không câu nào nghe lọt lỗ tai người khác được.
- Yên tâm, yên tâm trả anh về nguyên vẹn là được.-Cô phải kìm lại cơn thịnh nộ để không chửi anh ngay lúc này cô còn muốn được thử xe a...
Cài xong dây an toàn cô liền nhấn ga xe chạy như bay ra khỏi biệt thự, chỉ chốc lát đã ra đến đường lớn. Anh kinh người với tốc độ của cô , quả thật nếu đi với tốc độ đua xe trên đường lớn như thế này thì không ổn chút nào.Anh phải tìm cơ hội để đổi chỗ với cô mới được.
Đi một hồi xe dừng lại trước đèn đỏ, cơ hội của anh đến rồi.Anh xoay mặt qua đối diện với gương mặt không nhẫn nại của cô khi chờ đèn giao thông anh dùng giọng nhỏ nhẹ nói.
- Huyên Nhi, chúng ta đổi chỗ ngồi đi anh lái cho.
-Không, em lái-Cô không chịu bất mãn quay mặt qua nói.
-Không, anh lái- Anh cũng không chịu thua cô.
-Không, em lái...
- Ok, em lái đổi lại thì ba ngày cũng đừng mong rời khỏi giường - Sau một hồi giằng co ngay cả đèn giao thông đã chuyển màu mà vẫn không đi,xe hai người làm tắt đường, còi xe phía sau vang inh ỏi . Anh đành dùng chiêu này để đối phó với cô thôi.
-Được rồi, anh lái- Có ngốc đến đâu cũng biết ba ngày không rời khỏi giường gì đó của anh đang ám chỉ điều gì nên cuối cùng cũng đành chấp nhận, trong lòng thì lại bất mãn vô cùng thầm nghĩ " Cung Lạc Thần chết tiệt, Cung Lạc Thần thối một hồi em sẽ cho anh thấy em lợi hại như thế nào" nghĩ đến đây cô cong môi cười rồi mở cửa xe ra vẫn đứng đó anh cũng đi qua ngồi vào chỗ lái cô dùng tay cầm cửa xe rồi dùng sức đẩy thật mạnh vào "rầm " một cái, vì đang cài dây an toàn không chú ý đến cô nên một tiếng "rầm" vừa rồi như thủng cả màn nhĩ anh vậy. Cô trả thù thật ác mà. Vòng qua xe mở cửa ghế phụ ngồi vào với gương mặt đắt ý. Còn anh thì nhìn cô miệng cong lên một đường hoàn hảo hiện giờ anh có thể nói gì chứ đành cười cho qua thôi.
Xe chạy đến trước của Cung gia, cánh cổng lập tức mở ra anh chạy thẳng vào trong mở cửa xuống xe liền thấy mẹ anh-Cung phu nhân hấp tấp chạy ra phía sau là ba anh cũng đi ra. Bà nắm tay cô vỗ nhẹ rồi luyên thuyên.
-Huyên Nhi sao con về nhà mà không báo trước để mẹ chuẩn bị. Xem con kìa ốm thành ra thế này chắc là không ăn uống đầy đủ đúng không? Thần cũng thật là không biết săn sóc con gì hết.
Người bị xem như vô hình thật tội nghiệp, từ trước đến giờ khi anh về bà đều vui ôm hôn như trẻ đi học về còn bây giờ thì cho anh ra rìa luôn rồi, vội bất mãn lên tiếng.
- Mẹ, con có phải con ruột của mẹ nữa không vậy? Bây giờ có con dâu tương lai là không cần con nữa đúng không?
-Đúng vậy, con là con trai Cung Lạc Nam a.-Ba anh nãy giờ chưa hề lên tiếng cũng bị liên lụy đúng là đàn ông nhà này thật khổ.
- Chị dâu, mọi người đang nói gì vậy.
Một giọng nói trong trẻo từ đằng sau mọi người vang lên. Xoay người lại cô thấy một cậu thanh niên mà không nói đúng hơn là một cậu nhóc, nhưng dáng người hoàn hảo như Lạc Thần vậy. Đó là em trai anh Cung Lạc Dương.