————
Mùa đông ở Siberia quá lạnh, và cũng quá dài.
Mùa đông kéo dài 7-8 tháng khiến cuộc sống của các loài động vật càng thêm khó khăn, thức ăn khan hiếm thậm chí khiến gấu ngủ đông cũng phải thức giấc, bất đắc dĩ đi kiếm ăn.
Bầy sói trên sườn núi, lợn rừng và hươu nai trong rừng, cùng với linh miêu nhanh nhẹn.
Gió lạnh thấu xương rít gào, thổi tung tuyết phủ kín lông của các loài động vật.
Tất cả sinh vật trên mảnh đất này đều đang chịu đói rét, tìm kiếm thức ăn.
Và ở một nơi khác.
Giữa tuyết trắng xóa và cây cối đen sì, ngôi nhà gỗ nhỏ màu đỏ phủ đầy tuyết dày, trông giống như ngôi nhà của người lùn trong truyện cổ tích, vừa dễ thương vừa mơ mộng.
Khói bếp lượn lờ bốc lên từ ống khói.
Con hổ lớn lốm đốm nằm nghiêng một cách uể oải trên tấm thảm, chiếc chăn vốn nên ở trên giường bị nó đá xuống đất, lông trắng ở bụng rối bù, in hằn dấu vết của ai đó đã ngủ ở đó.
Bị đồng hồ báo thức đánh thức, Hổ đại gia ngẩng đầu, ngáp dài một cái với đôi mắt ngái ngủ.
“Há~~~”
Ngáp xong, con hổ đứng dậy phủi lông, gầm gừ với người đàn ông chỉ mặc áo cộc tay và quần đùi trước lò sưởi.
Rồi nó bước tới, dụi đầu vào eo người đàn ông, một bên tai cụp xuống, mặt và miệng cọ cọ vào người hắn để gãi ngứa.
Ừm, vừa hay Hổ đại gia không muốn rửa mặt, lấy quần áo mày lau ghèn mắt vậy!
“Chào buổi sáng, Pasha.”
“Gừ~”
Chào buổi sáng, tên khốn.
Gương mặt trẻ thơ hoàn hảo, thiếu biểu cảm của Reisid quay lại, đôi mắt xanh lam trong veo xinh đẹp, tay phải đưa xuống cằm hổ, gãi gãi cho nó.
Gãi được một lúc, hổ đại gia thoải mái đến mức không nhịn được kêu gừ gừ, vẫy đuôi, ngẩng cao cằm hưởng thụ.
Mặc dù sau cuộc trò chuyện lần trước, cả hai đều không ai mở lời xác định mối quan hệ này, nhưng người và hổ ngầm hiểu ý sống chung với nhau, cố ý mặc kệ những khả năng có thể xảy ra trong tương lai.
Có lẽ nước chảy thành sông.
Có lẽ đường ai nấy đi.
Mà, ai biết được?
“Khi đến nhà gỗ, anh không dự trữ thịt sống, toàn là đồ hộp, em không ăn được cái đó, anh định đi sớm một chút, tiện thể đi săn khi tuần tra, em có muốn đi cùng anh không?”
Nghe vậy, Hổ đại gia mở hé mắt, thấy Reisid đang nhíu mày vì không có thức ăn để nuôi một con hổ, nó thè lưỡi liếʍ liếʍ tay hắn, an ủi bằng tiếng gầm gừ khe khẽ.
‘Tao không cần mày săn cho tao, tao có thể tự ra ngoài giải quyết.’
Gai lưỡi của hổ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nhiều so với lưỡi mèo nhà.
Mặt lưỡi quét qua lòng bàn tay phát ra âm thanh sột soạt, mang đến cảm giác kỳ lạ.
Reisid xòe bàn tay ra, để các kẽ ngón tay cũng áp sát vào lưỡi hổ, tận hưởng cảm giác ngứa ngáy, ẩm ướt kỳ lạ, nheo mắt, khuôn mặt thiếu biểu cảm hơi đỏ lên.
Cúi đầu nhìn người yêu đã biến thành một sinh vật khác, Reisid khẽ “ừ” một tiếng, nhưng không đồng ý.
Theo hắn, trở ngại lớn nhất giữa hắn và Pasha năm đó, có lẽ là hắn đã không kiên quyết hơn can thiệp vào cuộc sống của Pasha, không dành đủ thời gian và tiền bạc để đảm bảo cho một mối quan hệ.
Phải nuôi sống người mình yêu.
——Đây là lời nhắc nhở thiện chí từ người cha Trung Quốc.
Nghĩ lại, cả cha và Pasha đều là người Trung Quốc, có lẽ cha nói đúng.
Lò sưởi điện trong nhà đã tắt, củi trong lò sưởi cũng đã được lấy ra.
Trên đĩa ở bàn trà nhỏ gần lò sưởi, còn lại nửa miếng bánh mì kẹp giăm bông phết tương ớt.