Hay Là “Xiên” Ta Luôn Đi!

Chương 3: Cả đời cũng chẳng bao giờ đạt đến được

Trong ba ngày qua, nàng đã xoay sở với truyền tin phù, trực tuyến thông báo cho các đệ tử Hợp Hoan Tông rằng mình sẽ không ra tay vào ngày kiếm tôn xuất quan, cũng khuyên họ đừng hành động thiếu suy nghĩ. May mắn thay, thánh khí tình cổ chỉ có người truyền thừa mới biết, chỉ cần nàng không tự ý cởi bỏ cho người khác thấy thì không ai có thể gán ghép điều này lên nàng.

Tuy nhiên nữ chính chưa từng hồi đáp lại tin nhắn, cũng không ở cùng với người của Hợp Hoan Tông, không ai biết nàng ta đã đi đâu.

May mà trong sách có viết rằng để được gặp kiếm tôn lần này, nàng ta đã lặng lẽ chuẩn bị kỹ càng từ rất lâu. Điều nàng ta mong muốn nhất từ trước đến nay chính là được làm đệ tử đầu tiên của kiếm tôn, nhưng tất cả mơ mộng thiếu nữ ấy đã bị sự quyến rũ vô sỉ của thánh nữ phá hoại hoàn toàn.

Vậy nên Minh Thanh Yên nhất định vẫn đang ở trong phòng đệ tử.

Sương Lăng vừa đi về phía đó, vừa chạm vào linh phúc diện trên mặt, vật này được thiết kế riêng cho thánh nữ, có thể áp chế đến chín phần dung nhan. Ngày mới xuyên qua, Sương Lăng đã soi gương một lần, nhìn thấy mỹ nhân trong gương thì kinh ngạc nghĩ rằng đây mới chỉ là một phần vẻ đẹp thôi sao? Thế nên nàng không dám tháo nó ra, thậm chí muốn hàn vĩnh viễn vào mặt.

Quá mức mỹ lệ, đúng là địa ngục của con người mà.

Nàng cúi đầu bước đi vội vàng nhưng vẫn cảm nhận được những ánh mắt lẻ tẻ hướng về mình.

“Kia là ai vậy?”

“Là tiên tử của đỉnh nào sao?”

Tim Sương Lăng chợt siết lại, dù gương mặt đã bị che đi nhưng Hợp Hoan Thánh Thể vẫn mang một sức hút tự nhiên, hiệu ứng buff bậc nhất không sao đếm xuể. Nàng co người lại, tiếp tục bước đi, rồi một giọng chế giễu khác vang lên.

“Nàng ta hả, chẳng phải là người vào môn phái cùng sư muội Thanh Yên sao, suốt ngày dẫn đầu cô lập Thanh Yên, chẳng qua là vì tu vi, tư chất và dung mạo đều không bằng người ta thôi.”

“Loại người này cũng muốn ở lại để thủ quan? Qua đêm nay… chân núi Kiếm Tôn Phong chắc không giữ nổi nàng ta đâu.”

“Thôi đừng để ý tới nàng ta nữa, ba ngàn bậc Thiên Giai đó nàng ta còn chẳng leo nổi. Mau leo lên thôi, hôm nay nếu được gặp kiếm tôn, lại được chỉ dạy một chiêu nửa thức thì đúng là cơ duyên lớn!”

“Haha, người kiếm tôn để mắt tới, tư chất phải là cỡ nào chứ?”

Các đệ tử lũ lượt leo lên những bậc thang cao ngàn trượng. Tuế Lộc Kiếm Tông là môn phái rộng lớn nhất ở Cấn Sơn Châu, mà đỉnh núi nơi kiếm tôn tọa lạc lại là ngọn núi lạnh lẽo nhất. Tương truyền trước kia, ngọn núi này chỉ là một vách đá cao vạn trượng, chỉ vì kiếm tôn ngày ngày không quản mưa gió, đều đặn vung kiếm chín vạn lần, chăm chỉ tu luyện không ngừng, năm này qua năm khác khiêu chiến vô số người, mỗi nhát kiếm ý mới khắc thành ba ngàn bậc thang.

“Các ngươi đoán lần này Cố kiếm tôn xuất quan sẽ là cảnh giới nào?...”

Càng lên cao, tiếng nói càng nhỏ dần nhưng Sương Lăng chẳng hề tò mò chút nào.

Kiếm tôn có tu vi gì thì có liên quan gì đến nàng? Dù sao cả đời nàng cũng chẳng bao giờ đạt đến được.

Giấc mơ của Sương Lăng rất đơn giản, chỉ mong không bị nam nữ chính gϊếŧ chết, sống yên ổn, có thể tu luyện ra chút ít bản lĩnh thật sự, coi như vào giới tu tiên để học hành như vào đại học vậy!