Chương 30: Hả? Chị lấy tiền của em?
Sơ Úy gãi đầu “Em có thể vào tham quan quân khu một chút không? Bí thư chi bộ muốn chúng em viết báo cáo về Thông Huyền. Em muốn tìm hiểu thêm hai địa điểm nữa để có tư liệu viết bài.”
Nếu trực tiếp đưa thịt và lương thực cho hắn, Hạ Văn Viễn khẳng định sẽ không nhận. Điểm này, Sơ Úy hoàn toàn chắc chắn.
Hạ Văn Viễn mặt không đổi sắc “Đây là khu quân sự trọng điểm.”
Sơ Úy mềm giọng nói “Em đảm bảo không chạy loạn, chỉ nhìn xung quanh thôi. Báo cáo của em có thể hoàn thành được không, toàn bộ phải dựa vào doanh phó Hạ đó, cầu xin anh!”
Sơ Lam: Con mẹ nó Sơ Úy quả thực giỏi bịa đặt. Báo cáo cái gì, thực sự mở miệng không biết ngại, vô sỉ!
Hạ Văn Viễn đè thấp giọng “Chỉ vào một lúc, không được chạy loạn.”
“Được, cảm ơn anh, doanh phó Hạ.”
Sơ Lam đột nhiên nói “Chị, nếu chị không đủ tiền nói với em là được. Vì sao lại trộm tiền của em?”
“Em đang nói cái gì?”
Sơ Lam ủy khuất chỉ vào khăn tay màu xanh trong tay Sơ Úy “Không phải chị vừa mới cướp của em sao? Chị ỷ lớn bắt nạt bé, mẹ đã dặn dò ở bên ngoài hai chị em phải chăm sóc lẫn nhau mà.”
Sơ Úy nhìn Hạ Văn Viễn, vẻ mặt oan ức “Em nói bậy bạ gì đó? Tiền này rõ ràng là của chị.”
Sơ Lam quả thực chưa từng gặp qua người nào vô liêm sỉ như vậy!
Cô ta chỉ vào túi sách Sơ Úy “Khăn tay này là để em bọc tiền, khăn tay của chị rõ ràng ở trong túi.”
Sơ Úy cong môi, nếu cô ta muốn dựa vào khăn tay làm chứng cứ, vậy ông trời cũng đang đứng về phía cô rồi.
“Nếu trong túi của chị không có khăn tay thì sao.”
“Vậy…chắc là ở trên người chị.”
Sơ Lam biết chị cô ta có thói quen mang theo khăn tay trên người.
Nếu trên người chị ta xuất hiện hai cái khăn tay, chuyện này không thể bào chữa được. Cô ta chắc chắn doanh phó Hạ sẽ nghĩ Sơ Úy là người phụ nữ độc ác.
“Nếu trên người chị cũng không có?”
Sơ Lam đang không biết trả lời làm sao, Hạ Văn Viễn đã nói trước “Điều đó chứng minh tiền này là của em.”
Sơ Úy mím môi cười, sau đó mở túi sách trước mặt hai người “Sơ Lam, em nhìn kỹ xem, trong túi của chị không có khăn tay.”
May mắn cô ghét bỏ hai tên cướp, sau khi dùng khăn tay liền ném đi. Bằng không lúc này chắc hẳn đã gặp rắc rối.
Sơ Lam cẩn thận nhìn một lần, không phục nói “Có lẽ chị để nó trong túi quần.”
Sơ Úy kéo hai cái túi quần ra “Trong này cũng không có.”
Điều này khiến Sơ Lam bắt đầu luống cuống.
Sơ Úy cười vô tội nói “Có cần chị tháo giày cho em kiểm tra không?”
Sơ Lam gấp gáp nhìn về phía Hạ Văn Viễn “Doanh phó Hạ, anh tin em đi. Số tiền này thực sự là của em.”
Hạ Văn Viễn lạnh như băng nói “Tôi chỉ tin vào những gì mình thấy. Tiền ở trong tay Sơ Úy, đương nhiên là của cô ấy.”
Giá trị cảm xúc +50, mở rộng năm phần.
Sơ Lam không thể phản bác, vừa muốn nói thêm, Hạ Văn Viễn nói với Sơ Úy “Tôi ra cổng đăng ký, cô chờ tôi một chút.”
Sơ Úy vô cùng ngoan ngoãn “Được, làm phiền doanh phó Hạ.”
Sau khi Hạ Văn Viễn rời đi, Sơ Lam co rúm lại, không dám nhìn Sơ Úy.
Sơ Úy nắm bả vai Sơ Lam, nở nụ cười tươi khiến cô ta nổi da gà.
“Hử? Chị trộm tiền của em?”