Trùng Sinh Năm 80: Cô Vợ Quân Y Ngọt Ngào

Chương 24: Ghi vào lý lịch

Chương 24: Ghi vào lý lịch

Chu Hữu Tài chỉ vào mặt Trình Anh “Tôi sẽ lập tức nói với đại đội trưởng và bí thư chi bộ. Đại đội của chúng tôi không đủ khả năng hỗ trợ người như cô. Cô đang ở đâu, liền quay về chỗ đõ đi.”

Sơ Úy đưa tay sờ cục u trên trán, nhẹ giọng nói “Tiểu đội trưởng Chu, hay là thôi đi, tôi tin Trình Anh cô ấy không cố ý. Anh cho…cô ấy thêm một cơ hội nữa, ghi một lỗi nhỏ vào lý lịch là được rồi.”

Trình Anh tức muốn nổ tung.

Sơ Úy thực độc ác.

Cô ta muốn Chu Hữu Tài ghi tội trạng vào lý lịch của cô ta. Nếu lý lịch không đẹp, giấc mơ làm cán bộ của cô ta không phải cũng tan biến sao?

Vừa muốn cô ta ở đây làm việc, lại không cho cô ta làm cán bộ.

Sơ Úy quá độc ác, thực sự quá độc ác!

Chu Hữu Tài chỉ vào Trình Anh “Cô xem đi, cô nghi oan cho Sơ Úy, cô ấy còn suy nghĩ thay cô.”

Trình Anh tức muốn khóc.

Giá trị cảm xúc +50, mở rộng năm phần.

Ai dô, tiểu đồng chí Trình Anh có rất nhiều oán khí nha.

Thứ nhất, nhà Trình Anh ít nhiều cũng có chút quan hệ. Chỉ dựa vào việc cô ta kéo dài thời gian làm việc và cãi nhau với đồng đội, phía bên thành phố không có khả năng để cô ta trở về. Thứ hai, nếu Trình Anh đi rồi, không phải sẽ không còn ai cống hiến giá trị cảm xúc cho cô hay sao.

Không bằng, cô đem giữ cô ta lại, bóc lột hết giá trị lợi dụng của cô ta.

Tiểu đội trưởng Chu trấn an Sơ Úy, lại tiến hành giáo dục với Trình Anh, sau đó mới rời khỏi ký túc xá thanh niên trí thức.

Trình Anh biết bản thân bị oan uổng. Kết cục hiện tại của cô ta là do Sơ Úy làm hại.

Cô ta chỉ vào Sơ Úy, nghiến răng nghiến lợi nói “Sơ Úy, tôi và cô không đội trời chung.”

Sơ Úy mỉm cười. Bộ dáng giả vờ yếu ớt nhu nhược của Trình Anh đã bị bại lộ, sau này sẽ không còn ai nói Sơ Úy bắt nạt cô ta nữa.

Điều này thật tốt, các hành động sau này của cô sẽ thực hiện dễ dàng hơn.

Chu Hữu Tài và Chương Quốc Phú thảo luận một chút, sau đó quyết định ghi lại chuyện này vào lý lịch của Trình Anh. Đến lúc đó, bản lý lịch này sẽ theo chân cô ta về thành phố.

Một năm này, Trình Anh đi hoàn toàn vô ích rồi.

Hơn nữa, bọn họ còn đưa thêm đề xuất. Chỉ khi hoàn thành công việc mới được ăn cơm, ngăn chặn hành vi kéo dài công việc của cô ta.

Hôm sau, Trình Anh nghe được cô ta bị ghi vào lý lịch liền đi đến Thượng Hoa Tây tìm Sơ Lam kể khổ.

Sơ Úy ngồi trên giường, không gian lại tự ý xuất hiện “Cô có cần rượu thuốc trị thương?”

Sơ Úy hừ nhẹ một tiếng “Bao nhiêu điểm giá trị cảm xúc.”

“Năm trăm điểm.”

Sơ Úy trợn mắt “Không cần, cảm ơn. Tôi muốn để như vậy, để khắp cái đại đội này biết Trình Anh bắt nạt tôi.”

Năm trăm giá trị cảm xúc, chính là năm mẫu đất.

Cô đâu có ngốc như vậy!

Sơ Úy đứng dậy ra khỏi ký túc xá, đi về phía Hạ gia.

Sơ Úy nhìn ánh hoàng hôn buông xuống ruộng lúa, bên cạnh có một con sưới nhỏ chảy róc rách, ánh nắng khúc xạ trên mặt nước, phát ra tia lấp lánh. Sơ Úy âm thầm cảm thán, thôn nhỏ thật xinh đẹp.

Mọi người ở đây không giống như cô, có thể nhàn hạ ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp. Quần áo trên người bọn họ đều chắp vá, cơ thể xanh xao vàng vọt thiếu dinh dưỡng. Trong đầu bọn họ chỉ có suy nghĩ kiếm càng nhiều điểm công càng tốt, như vậy bọn họ mới có thể có nhiều lương thực, không cần chịu đói nữa.