Chương 23: Đảo ngược
Sơ Úy vừa muốn vào bếp, liền bị Trình Anh kéo lại “Sơ Úy, tôi đã đắc tội cô chỗ nào?”
Sơ Úy giả bộ khó hiểu “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”
Tiếp xúc với khuôn mặt ngây thơ vô tội của Sơ Lam và Trình Anh cả đời trước, Sơ Úy ít nhiều cũng học được một ít công phu.
Trình Anh cắn răng “Vì sao cô lại báo cáo tôi với tiểu đội trưởng, nói tôi kéo chân các cô?”
Sơ Úy bối rối “Tôi báo cáo cô khi nào?”
Chu Hữu Tài đi vào cửa, liền thấy Trình Anh đang gây khó dễ cho Sơ Úy.
“Cô làm còn không dám nhận.”
Sơ Úy lạnh lùng “Cô kéo dài công việc, cản trở người khác. Bản thân không biết hối cải, còn cho là mình có lý sao? Hơn nữa, tôi không báo cáo gì cả. Cô tâm tư xấu xa, liền nghĩ ai cũng xấu như mình chắc?”
Mấy ngày nay Trình Anh bị Sơ Úy tra tấn đủ thảm.
Sơ Úy luôn nói chuyện ma quỷ hù dọa cô ta. Cả ngày Trình Anh đều hoảng hốt, nào còn sức lực làm việc.
Hiện tại, ‘báo cáo’ này quả thực giống như ngòi nổ, hoàn toàn đốt lên sự bất mãn trong lòng cô ta.
Cô ta cuối cùng cũng nhịn không được, không muốn giả bộ làm người tốt, chỉ muốn hung hăng chất vất Sơ Úy vì sao lại làm vậy.
Trình Anh cắn răng “Muốn người khác không biết thì đừng làm. Cô luôn biểu hiện chăm chỉ trước mặt mọi người nhưng trong lòng cảm thấy thua thiệt, cho nên mới báo cáo tôi. Chúng ta đều là đồng hương, cô lại đi tính kế. Sao cô có thể xấu xa như vậy?”
Sơ Úy giãy dụa “Cô buông ra, tôi không có báo cáo.”
Trong lúc giằng co, Sơ Úy đột nhiên ngã về phía sau, cả người đập thẳng lên cửa bếp.
Chu Hữu Tài không nhìn nổi nữa, chạy vọt vào “Trình Anh, cô đang làm cái gì?”
Trình Anh luống cuống, đã tan tầm rồi sao tiểu đội trưởng Chu vẫn còn ở đây?
Chu Hữu Tài nghiến răng nghiến lợi nói “Chuyện cô kéo dài công việc, là người dân trong thôn đến phản ánh. Cô dùng mánh lợi, lừa gạt mọi người, còn vô cớ oan uổng đồng đội của mình, làm tổn thương cô ấy. Tính cách của cô cũng quá xấu xa rồi.”
Sơ Úy ngã trên mặt đất, rêи ɾỉ.
Chu Hữu Tài vội đi đến, gọi Hoàng Hiểu “Cô mau đến đỡ cô ấy dậy.”
Hoàng Hiểu ngơ ngác chạy nhanh đến nâng Sơ Úy đứng dậy. Có chuyện gì vậy?
Trình Anh hoàn toàn luống cuống, không phải Sơ Úy cáo trạng? Nhưng cô đã nghe mấy người dân làng nói, Sơ Úy rất thân thiết với tiểu đội trưởng Chu.
Xong rồi, tiểu đội trưởng Chu đã nghe thấy toàn bộ.
Nhưng cô ta không đẩy Sơ Úy, làm sao cô có thể ngã vào cửa?
Sơ Úy choáng váng đứng dậy, Chu Hữu Tài thấp giọng nói “Mau đến nhà bác sĩ Thu kiểm tra.”
Trong thôn nhỏ của bọn họ không có phòng khám, chỉ có một lang trung, xem vài căn bệnh vặt như cảm mạo, đau đầu.
Sơ Úy khoát tay “Tiểu đội trưởng Chu, Trình Anh không cố ý đẩy tôi. Tôi chỉ bị thương ngoài da một chút, không cần làm lớn chuyện.”
Trình Anh tức giận “Sơ Úy cô ngậm máu phun người, tôi đẩy cô bao giờ?”
Chu Hữu Tài giận dữ trừng mắt nhìn Trình Anh “Cô câm miệng. Cô cho rằng tôi không có tai, không có mắt sao?”
Trình Anh sợ hãi không dám nói tiếp.
Sơ Úy cười lạnh. Đời trước, sau khi cô trở thành góa phụ liệt sĩ, Hạ Văn Viễn đã dùng một số mối quan hệ để cô có thể vào đội quân y, Trình Anh cũng lập tức gia nhập.
Cô ta đã quen giả bộ đáng thương, còn cô, nói chuyện quá thẳng thắn nên đã bị ấm ức không ít.
Khi đó chắc hẳn cô đã bị Trình Anh đùa bỡn trong lòng bàn tay rất nhiều đi.
Hiện giờ, mọi thứ đã đảo ngược.
Giá trị cảm xúc +20, mở rộng hai phần.