Chương 14: Ba mảnh đất hoàn chỉnh
Chiếc xe bò lắc lư suốt nửa tiếng, cuối cùng đã đến Hạ Hoa Tây.
Trước cửa thôn, bí thư chi bộ Triệu Trường Công, đội trưởng Chương Quốc Phú cùng với thư ký và hội trưởng hội phụ nữ đang đứng chờ.
Lúc này nông thôn chưa có điện, cả thôn tối đen như mực.
Sơ Úy biết khi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, phải có thành tích thực ở địa phương, sau đó mang theo bản đánh giá chính trị trở về.
Bọn họ đều muốn trở thành cán bộ cho nên mới xuống nông thôn để ‘mạ vàng’. Chỉ cần có thành tích ở địa phương, khi quay về thành phố mới có thể làm cán bộ, bằng không thì phí công vô ích rồi.
Cho nên, phải tạo quan hệ tốt với bên cán bộ thôn này.
Bí thư chi bộ Triệu Trường Công dẫn bốn người đi về phía tây thôn làng, vừa đi vừa nói “Các đồng chí hôm nay vất vả rồi.”
Viên Vệ Dân cười ha ha nói “Không vất vả không vất vả.”
Triệu Trường Công lại nói “Ký túc xá cho thanh niên trí thức đã được dọn dẹp. Ngay trong sân của chi bộ đảng có một căn nhà gạch nhỏ, một phòng dành cho nữ, một phòng cho nam.”
Hoàng Hiểu hừ lạnh một tiếng “Một căn nhà gạch mà nói như bảo bối vậy”
Giọng nói cô ta không lớn không nhỏ, vừa vặn rơi vào tai bí thư chi bộ. Triệu Trường Công quay đầu lại nhìn tiểu đồng chí này.
Hoàng Hiểu còn kiêu ngạo, giương cằm cao cao tự tại, giống như cô ta xuống đây để đi chơi chứ không phải xuống làm thanh niên trí thức.
Sơ Úy chặn lại “Cảm ơn bí thư chi bộ đã chiếu cố. Chúng tôi đã đến đây, mọi thứ đều nghe theo sắp xếp của ông.”
Triệu Trường Công thầm nghĩ, thôi, vẫn còn nhỏ.
Một hàng bốn người đi tới trước ký túc xá thanh niên trí thức. Nơi này vốn là phòng họp của chi bộ đảng. Bây giờ được chia thành hai gian, một gian cho nữ ở, một gian cho nam ở.
Ở bên cạnh là chi bộ đảng và đại đội sản xuất.
Viên Vệ Dân đầu đầy mồ hôi đặt hành lý Sơ Úy vào phòng, sau đó lau mồ hôi nói “Mọi người thu dọn một chút, đi ngủ sớm, ngày mai còn có việc phải làm.”
Viên Vệ Dân vừa đi, Hoàng Hiểu đã nhịn không được hét lên “Đây là cái nơi tồi tàn gì. Vậy mà cũng gọi là nhà sao, ngoại trừ giường tầng để ngủ, trong nhà đều không có cái gì. Chỉ có bốn bức tường gạch dựng tạm. Đại đội sản xuất này cũng quá keo kẹt với chúng ta rồi.”
Sơ Úy vừa sắp xếp hành lý vừa nói “Muốn làm đại tiểu thư thì không nên xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.”
Giá trị cảm xúc +20, mở rộng hai phần.
Tốt lắm, cuối cùng cô đã có ba mảnh đất hoàn chỉnh.
Hoàng Hiểu cắn răng “Chỉ có cô miệng lưỡi lợi hại, biết lấy lòng người khác. Cô cho rằng lấy lòng ông ta, ngày mai ông ta sẽ phân cho cô công việc nhẹ nhàng hơn sao? Đừng có nằm mơ.”
Sơ Úy lười trả lời cô ta.
Hội trưởng hội phụ nữ bước vào nói “Phía bên tay phải sân là phòng bếp, bên trong vẫn còn nước ấm và một ít cơm ngô. Bọn họ có thể ăn một chút, sau đó tắm rửa đi ngủ.”
Ngay khi Hoàng Hiểu vẫn còn oán giận hoàn cảnh nơi đây, Sơ Úy đã ăn và tắm rửa xong.
Chiếc giường được đặt theo hướng Bắc Nam, phía Nam dựa vào cửa, phía Bắc dựa sát cửa sổ. Cô chọn chiếc giường sát cửa sổ, bên cạnh còn có một chiếc bàn nhỏ.
Khi cô đang ngồi trên giường, hội trưởng lại đi vào “Các đồng chí, sau chín giờ tối phải tắt đèn. Dầu hỏa rất tốn tiền, không thể lãng phí.”
Sơ Úy cười cười, ngoan ngoãn đáp “Vâng.”
Cô nói xong, liền đi xuống giường mở chao đèn, thổi tắt ánh sáng.
Hoàng Hiểu và Trình Anh đã đi đến phòng bếp.
Sơ Úy lập tức nắm cơ hội mở ra không gian của cô.
Ba mảnh đất hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt.
Sơ Úy không khỏi mỉm cười, giống người nông dân nhìn thấy mùa màng bội thu.