“Nhanh chóng tập hợp người, cùng tôi đi đuổi theo Tɧẩʍ ɖυyệt Dư!”
“Vậy điện hạ, tình hình chiến sự phía trước...” Binh lính nhìn Tư Dạ Lẫm, cẩn thận hỏi dò.
Tư Dạ Lẫm có chút bực bội nhíu mày: “Rút quân, việc cấp bách trước mắt là phải bắt Tɧẩʍ ɖυyệt Dư về.”
Con nhóc giống cái này, hết lần này đến lần khác làm ra những chuyện to gan tày trời như vậy ngay dưới mí mắt hắn, hắn cần phải cho cô một bài học mới được.
“Sao cơ?” Binh lính có chút kinh ngạc: “Nếu ngài muốn rút quân, vậy phía nguyên soái Duệ Uyên...”
“Chỗ đó tôi sẽ nói với cậu ấy.” Tư Dạ Lẫm ra lệnh: “Trước tiên hãy làm theo những gì tôi nói.”
“Vâng...” Binh lính đáp ứng, trong lòng lại thầm nghĩ.
Anh ta chưa bao giờ thấy thái tử điện hạ để tâm đến ai như vậy, chẳng lẽ ngài ấy tốn nhiều công sức với Tɧẩʍ ɖυyệt Dư như thế, thật sự là vì muốn hoàn thành bức vẽ của ngài ấy sao?
...
Bên này, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư mang theo Lục Khả Vô chạy một mạch về phía khu 103.
Lúc đầu cô còn có sức, nhưng bôn ba mệt mỏi nhiều ngày, cộng thêm việc dốc toàn lực chạy trốn, đã đến giới hạn của thể lực.
Thêm vào đó thời gian trôi qua, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư không còn là dáng vẻ giống đực, càng thêm bất lực.
“Gừ...” Lục Khả Vô ở bên cạnh thấy Tɧẩʍ ɖυyệt Dư yếu ớt như vậy, khẽ gầm lên một tiếng.
Cậu nhe răng, lộ ra hàm răng trắng sắc bén, cái bọc trên cổ cậu đung đưa.
[Ký chủ, không ổn rồi!]
Giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên: [Bên này phát hiện phía sau có mấy chục người đuổi theo, trong đó hình như có... khí tức của Tư Dạ Lẫm.]
“Cái gì?!” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nghe xong cảm thấy cả người đều không ổn.
Cô có thể trốn được đến đây, cũng là nhờ Lục Khả Vô, nhưng Tư Dạ Lẫm thì khác, hắn là giống đực cấp SS.
Nếu mình đối đầu với hắn, chắc chắn không có khả năng thoát thân.
“Xem ra là không chạy được nữa rồi.”
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nghiến răng, định liều mạng chạy về phía trước, nhưng cơ thể vốn đã đến cực hạn, tay và chân cô đều đang run rẩy.
Lúc này cộng thêm nguyên nhân do hoảng sợ, cơ thể yếu ớt này của cô không chống đỡ nổi nữa, ngã mạnh xuống đất.
Cả người Tɧẩʍ ɖυyệt Dư đều đau nhức, đó là di chứng sau khi dùng sức quá độ, cô gần như tê liệt nằm trên mặt đất.
Trong lòng cô vẫn không cam tâm.
Cô muốn trốn khỏi đây, rất muốn, nhưng cơ thể này so với trước đây thực sự quá yếu, cô thậm chí còn hữu tâm vô lực.
Cô cố gắng dùng tay chống đỡ cơ thể, nhưng cô thật sự không làm được.
Đúng lúc này, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư rõ ràng cảm thấy có khí tức của con thú đến gần gáy mình, thậm chí cô còn nghe rõ tiếng thở của thú.
Nhất thời toàn thân Tɧẩʍ ɖυyệt Dư căng cứng, rất nhanh, có hàm răng sắc nhọn chạm vào da thịt sau gáy cô.
Cơ thể này của Tɧẩʍ ɖυyệt Dư vốn được nuôi dưỡng rất nuông chiều, Lục Khả Vô thậm chí không cần dùng sức, chỉ cần dùng răng khẽ chạm vào, lập tức có cảm giác đau nhói từ sau gáy Tɧẩʍ ɖυyệt Dư truyền đến.
“Xong rồi...”
Hệ thống trong đầu liều mạng kêu lên: [Không phải là Lục Khả Vô đói rồi, muốn cắn chết cô ăn thịt đấy chứ?]
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư cũng không muốn nghĩ như vậy, nhưng cảm giác truyền đến từ gáy lại chân thực như thế.
Cô có thể cảm nhận được có hàm răng của thú đang cắn vào gáy mình, răng xuyên qua da thịt đã chảy máu.
Giờ phút này chỉ cần Lục Khả Vô hơi dùng sức, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư sẽ mất mạng ngay lập tức.