Tɧẩʍ ɖυyệt Dư quyết định xong liền mang theo lọ thuốc đi ra ngoài.
Binh sĩ canh giữ ở cửa thấy cô không khỏi có chút kinh ngạc: “Thẩm tiểu thư.”
“Điện hạ đã dặn dò cô ở đây chờ cô ấy là được.”
“Tôi biết.” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư cười nhạt: “Nhưng tôi không muốn đợi nữa.”
Dứt lời, cô ném thẳng lọ thuốc trong tay ra ngoài, đồng thời nhanh chóng bịt kín miệng mũi.
Lọ thuốc rơi trên mặt đất lập tức vỡ tan, trong không khí lập tức dâng lên làn sương mù màu xanh lục nhạt.
“Thẩm tiểu thư, cô làm gì vậy?”
Mấy tên binh sĩ có chút không hiểu hành động này của Tɧẩʍ ɖυyệt Dư, nhưng trực giác mách bảo khiến bọn họ cảnh giác.
Sương mù màu xanh lục khuếch tán ra bốn phía với tốc độ cực nhanh, ánh mắt Tɧẩʍ ɖυyệt Dư hơi chuyển động, trong miệng thầm đếm.
Ba...
Hai...
Một...
Chính là lúc này!
Binh sĩ trước mặt lần lượt ngã xuống, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư lập tức nhấc chân chạy nhanh về phía hồ nước!
Trước đó khi cô tới khu rừng rậm này đã cẩn thận quan sát địa hình, trong rừng có một hồ nước lớn, nếu cô chạy trốn trong hồ nước, tốc độ có thể nhanh gấp năm sáu lần!
Cô có thể lợi dụng điểm này nhanh chóng bỏ xa người của Tư Dạ Lẫm.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tɧẩʍ ɖυyệt Dư càng kiên định thêm vài phần, quả thực chính là dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay để chạy trốn!
Có binh sĩ thấy hành động của Tɧẩʍ ɖυyệt Dư muốn kêu to, nhưng hắn đã ngã xuống đất, hắn há miệng, nhưng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh gì.
Cô gái kia, sao cô ấy... lại có thứ đó!
Mãi đến khi Tɧẩʍ ɖυyệt Dư chạy xa, Thương Thiếu Minh mới chậm rãi từ trong lều vải đi ra, anh ta quét mắt nhìn binh sĩ ngã đầy đất, lại nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυyệt Dư đã rời đi.
“Đúng là một cô gái nhỏ thông minh.”
“Chỉ đáng tiếc...”
Thương Thiếu Minh nói tới đây không nói thêm, anh ta chậm rãi ngồi xổm xuống, giải độc cho một tên binh lính.
“Đi nói cho điện hạ của các ngươi...”
“Tɧẩʍ ɖυyệt Dư, cô ta chạy trốn rồi.”
Tư Dạ Lẫm và Duệ Uyên còn chưa nhận ra kế hoạch của Tɧẩʍ ɖυyệt Dư, đang nói chuyện với nhau.
“Anh nói Tɧẩʍ ɖυyệt Dư kia thật sự phân hóa thành một giống cái không có tinh thần lực?” Duệ Uyên nói đến đây, cũng cảm thấy khó có thể tin nổi.
Lúc trước khi lời tiên đoán của Tɧẩʍ ɖυyệt Dư truyền ra, đã gây chấn động không nhỏ, thậm chí còn thu hút sự chú ý của các đế quốc khác.
Không ngờ người kiêu ngạo ương ngạnh như lúc trước lại phân hóa thành một giống cái vô dụng.
“Ừm.” Tư Dạ Lẫm lạnh nhạt trả lời, hiển nhiên không hề để ý.
“Ha ha, thật sự là nực cười, xem ra đời này của cô ta cũng chỉ có thể như vậy.”
Duệ Uyên trào phúng cong môi cười khẽ, anh đứng dậy: “Tôi phải đi xem cô ta một chút.”
Chỉ sợ là Tɧẩʍ ɖυyệt Dư bây giờ thấy anh, sắc mặt nhất định là cực kỳ phức tạp.
Tư Dạ Lẫm nghe vậy khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng ngăn cản.
Duệ Uyên vừa đứng lên đi ra ngoài hai bước, bèn nhạy bén nghe được mấy tiếng người ngã xuống đất.
“Đây là?”
Hai người liếc nhau, Tư Dạ Lẫm cũng lập tức cảnh giác, cùng nhau đi ra khỏi lều vải.
Đập vào mắt là làn sương mù màu xanh nhạt trong không khí, mà binh lính canh gác đều không ngoại lệ, toàn bộ đều ngã trên mặt đất.
“Địch tập kích sao?” Đáy mắt Duệ Uyên hiện lên sát khí.
“Nhưng ai lại đến nơi này ra tay với chúng ta?”
Tư Dạ Lẫm ngồi xổm xuống xem xét tình hình binh sĩ ngã xuống đất, trầm ngâm một lát rồi lên tiếng.