“Thủ đoạn này ngược lại giống của Thương Thiếu Minh.”
Thương Thiếu Minh say mê thí nghiệm, chỉ có đồ vật của anh ta mới có hiệu quả nhanh như vậy.
“Ha.” Duệ Uyên không nhịn được lên tiếng: “Tên này đang làm cái gì?”
“Không được, tôi phải đi tìm anh ta hỏi chuyện.”
Bọn họ không tin Thương Thiếu Minh sẽ làm ra chuyện bất lợi cho đế quốc, nhưng sự thật bày ra trước mặt, thật sự khiến người ta hoài nghi.
Hai người lập tức quyết định đi tìm Thương Thiếu Minh hỏi cho ra lẽ.
Đi vài bước, hai người thấy một binh sĩ lảo đảo chạy tới phía bọn họ.
“Điện hạ, không xong rồi!”
“Tɧẩʍ ɖυyệt Dư dùng khói độc làm chúng tôi mê man, rồi tự chạy trốn!”
“Tɧẩʍ ɖυyệt Dư?” Trong nháy mắt, Tư Dạ Lẫm gần như cho rằng mình nghe lầm: “Sao có thể?”
Hai ngày nay, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư mà hắn nhìn thấy chẳng qua chỉ là một giống cái không có chút sức lực nào, mềm mại đến mức mặc cho người ta sắp đặt, sao cô có thể có năng lực làm ra chuyện như vậy?
“Không phải cô ta là một giống cái không có tinh thần lực sao?” Duệ Uyên cũng có chút hoài nghi.
Không phải giống cái đều là những quần thể yếu đuối, mềm mại, cần người bảo vệ sao?
Tuy những giống cái có tinh thần lực của đế quốc có địa vị rất cao, nhưng điều này cũng không thay đổi được thân thể yếu đuối của họ, nếu không có giống đực bảo vệ, một giống đực cấp E cấp thấp nhất cũng có thể tùy tiện một tay bóp chết họ.
“Tôi cũng không tin.” Binh sĩ thành thật nói: “Nhưng tôi tận mắt nhìn thấy cô ta ném một lọ thuốc xuống đất, sau đó chúng tôi rất nhanh đã ngất xỉu.”
“Tôi có thể chạy tới là do tiến sĩ Thương đã cứu tôi.”
“Thuốc?” Duệ Uyên rất nhanh chú ý tới điểm mấu chốt: “Đây không phải là đồ vật của tên Thương Thiếu Minh kia sao?”
“Thật thú vị, giúp giống cái chạy trốn? Tôi phải đi tìm hắn hỏi cho rõ ràng.”
“Chờ một chút.” Tư Dạ Lẫm lên tiếng: “Chuyện của Thương Thiếu Minh, chúng ta về sau tìm hắn nói cũng không muộn.”
“Bây giờ chúng ta vẫn nên bắt Tɧẩʍ ɖυyệt Dư về, tôi phải nói chuyện rõ ràng với cô ta.”
Trong lòng Tư Dạ Lẫm rất khó chịu, loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như bị chính con thỏ trắng nhỏ bé ngoan ngoãn mà mình nuôi bên cạnh cắn một cái, không đau nhưng lại không thể chấp nhận.
“Anh vội cái gì?” Duệ Uyên cười nhạo một tiếng:
“Một giống cái vô dụng có thể chạy được bao xa, dễ như trở bàn tay là bắt về.”
“Hơn nữa.” Duệ Uyên lơ đãng nói: “Không phải anh đã lặng lẽ lắp đặt thiết bị theo dõi trên người cô ta sao?”
Ngoài mặt Duệ Uyên không biểu hiện nhưng trong lòng rất khó chịu.
Hành động này của Tɧẩʍ ɖυyệt Dư giống như là rất không muốn nhìn thấy anh, vội vàng chạy trốn trước khi hết bệnh.
Anh đáng ghét như vậy sao?
Rõ ràng những giống cái của đế quốc kia đều đổ xô vào anh, sao đến chỗ Tɧẩʍ ɖυyệt Dư liền biến thành tránh còn không kịp?
“Vậy anh đi tìm Thương Thiếu Minh, tôi phải đi tìm cô ta.” Sắc mặt Tư Dạ Lẫm âm trầm.
Hắn nhanh chóng lấy thiết bị theo dõi ra kiểm tra tình hình của Tɧẩʍ ɖυyệt Dư.
“Ở bên kia.” Tư Dạ Lẫm đi tới hướng hồ nước, đáy mắt tối đen cuồn cuộn.
Lần này hắn bắt Tɧẩʍ ɖυyệt Dư về, tất nhiên là phải dạy dỗ một phen, để cô nhớ cho kĩ.
Nếu không, cô dám chạy một lần thì có thể chạy lần thứ hai.
Không ngờ vừa rồi hắn đi được hai bước, máy theo dõi trên tay hắn, đèn đỏ lại tắt ngấm!
Con ngươi lạnh lùng trước sau như một của Tư Dạ Lẫm giờ phút này không khống chế được mà hơi run rẩy!
“Sao có thể...”