Lúc này Tư Dạ Lẫm đang nhìn chằm chằm vào mình, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư rốt cuộc vẫn không dám hành động dưới mí mắt hắn.
Tư Dạ Lẫm cũng không lo lắng gì về chuyện này.
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư chẳng qua chỉ là một giống cái yếu đuối, chỉ có thể phụ thuộc vào giống đực, vẻ đẹp kinh diễm tuyệt trần là ưu thế duy nhất của cô.
Cô không có gan, cũng không có thực lực để trốn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua không biết bao lâu, ngay khi Tɧẩʍ ɖυyệt Dư chờ đến mức nhàm chán, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bẩm báo của binh lính.
“Điện hạ, Nguyên soái Duệ Uyên đến rồi, mời ngài qua thương nghị.”
Duệ Uyên!!!
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư vừa nghe đến cái tên này liền tỉnh cả người, đây không phải là kẻ mà cô đắc tội đó sao? Sao anh ta lại đến đây, đúng là muốn cái mạng già của cô mà!
Bây giờ không phải là lúc trả nợ!
Vừa nghĩ đến trong cốt truyện gốc, anh là người đầu tiên nảy sinh tà niệm với nguyên chủ, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư liền dựng tóc gáy!
Nơi quỷ quái này cô thật sự không thể ở lại được nữa!
Tư Dạ Lẫm bị cắt ngang, rõ ràng hắn cũng có chút không vui.
Nhưng hắn vẫn rất bảo vệ bức tranh của mình, chỉ lạnh lùng đứng lên đi ra ngoài.
Đi vài bước, Tư Dạ Lẫm quay đầu nhìn thoáng qua Tɧẩʍ ɖυyệt Dư.
Lúc này, cô gái nhỏ nhắn mềm mại động lòng người đang nằm sấp tại chỗ, rất ngoan ngoãn nhìn hắn, trông không có chút uy hϊếp nào, xinh đẹp đến mức khiến người ta rất dễ dàng buông lỏng cảnh giác.
Ánh mắt Tư Dạ Lẫm rốt cuộc vẫn dịu dàng đi vài phần: “Ngoan ngoãn đợi ở đây, tôi sẽ quay lại ngay.”
“Vâng, điện hạ.” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư ngoan ngoãn gật đầu, trông giống như đã chấp nhận số phận.
Lúc này Tư Dạ Lẫm mới yên tâm rời đi.
Cho đến khi bóng dáng của hắn hoàn toàn biến mất, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư mới đứng dậy.
Cô cầm lấy một chiếc bàn lên, định đập vào bức tranh của Tư Dạ Lẫm.
“Tôi nguyền rủa cả nhà anh, bà đây vĩnh viễn không làm nô ɭệ.”
Nhưng khi Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nhìn thấy nội dung trên bức họa kia, lại hơi khựng lại.
Chỉ thấy trên hình, có một mỹ nhân ngư với mái tóc vàng óng ả tuyệt đẹp, cùng chiếc đuôi cá vô cùng mỹ lệ, lúc này nàng đang ở trong nước biển xa xa nhìn nhau, động tác lại dịu dàng như đang nhìn người tình.
Bọt khí từ quanh thân nàng bay lên, thân hình mỹ nhân ngư lúc này hoàn mỹ không chút tì vết, tựa như tinh linh trong nước, tuy ngũ quan của nàng còn chưa kịp vẽ, nhưng chỉ liếc mắt một cái, đã có thể cảm nhận được vẻ đẹp tuyệt trần của người trong tranh.
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư ngây người nhìn, đây là sự kết hợp của ánh sáng và màu sắc, rực rỡ đến mức làm lóa mắt người xem.
Không thể phủ nhận, Tư Dạ Lẫm có thiên phú hội họa đặc biệt xuất sắc.
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nhìn, cuối cùng vẫn đặt bàn trà xuống, đây là xuất phát từ sự thưởng thức nghệ thuật.
“Thôi vậy, bức tranh này có đập hay không cũng như nhau.”
Dù sao Tư Dạ Lẫm còn chưa vẽ mặt của cô, cô cũng không cần lo lắng bị người khác nhận ra.
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư lấy ra lọ thuốc đã thuận tay lấy từ chỗ Thương Thiếu Minh.
“Vốn dĩ còn định kéo dài thêm một lát rồi mới rời đi, bây giờ xem ra là phải đi trước thời hạn.”
Cho dù là Thương Thiếu Minh phát hiện lọ thuốc bị mất, hoặc là bị Duệ Uyên uy hϊếp, đều không phải là điều cô muốn.
Một khi chạy trốn thành công, cô có thể rời xa hang sói này.
Nếu chạy trốn thất bại, cùng lắm thì cô chịu chút khổ, chắc là cũng không chết được.
“Dù thế nào, cũng tốt hơn ngồi chờ chết.”