Những thứ này cô không thể nhét hết vào túi, nhưng bỏ lại thì lại tiếc của.
“Chủ nhân, ngài định rời khỏi lâu đài sao?”
Lục Khả Vô đứng bên cạnh quan sát một lúc, đột nhiên lên tiếng hỏi.
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư bị lời nói bất ngờ của cậu làm giật mình, sau khi nhìn rõ là Lục Khả Vô, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật lòng mà nói, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư không muốn để lộ chuyện mình sắp bỏ trốn với bất kỳ ai.
Càng nhiều người biết chuyện, nguy cơ bị lộ càng cao.
Nhưng Lục Khả Vô lại kiên định nói: “Tôi sẽ đi cùng chủ nhân. Tôi sẽ mãi mãi bảo vệ ngài.”
Nhìn ánh mắt đầy quyết tâm của cậu, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nhớ lại sự trung thành trước đây của Lục Khả Vô. Quả thật, cậu đủ đáng tin cậy.
Hơn nữa, mang theo nhiều tài sản thế này, cô cũng cần một vệ sĩ có thực lực đi cùng.
Nghĩ đến đây, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nhẹ giọng đáp: “Được rồi, vậy thì đi cùng tôi.”
Cô giấu phần tài sản còn lại dưới lớp gạch lát sàn, cảm thấy yên tâm hơn đôi chút rồi rời đi.
Hai người nhanh chóng tiến đến cổng thành.
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư đi phía trước, Lục Khả Vô lặng lẽ đeo túi nhỏ theo sau. Khi Tɧẩʍ ɖυyệt Dư quay lại nhìn, cô bất ngờ nhận ra dáng vẻ của cậu trông lại có chút đáng yêu.
Khi hai người gần ra đến cổng, một tên lính mang súng bất ngờ chặn Tɧẩʍ ɖυyệt Dư lại.
“Đứng lại!”
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư ngẩng đầu, thấy vài tên lính đang nhìn chằm chằm vào mình. Rõ ràng họ muốn ngăn cô ra ngoài.
Cô cau mày hỏi: “Đây là ý gì? Các người biết tôi là ai không?”
“Biết chứ.” Tên lính dẫn đầu đáp.
“Ngài là Thánh Tử điện hạ.”
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư hài lòng gật đầu: “Đã biết mà còn dám cản tôi ra khỏi thành?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư vừa mới xuyên sách không lâu, nhưng nguyên chủ – Thánh Tử, nổi tiếng là người ngang ngược kiêu ngạo.
Dựa vào lời tiên tri rằng bản thân sẽ trở thành người mạnh nhất của Tinh Lan Quốc, nguyên chủ đã gây thù chuốc oán không ít, thậm chí dám đối đầu cả hoàng tộc.
Mấy tên lính này, nguyên chủ chưa từng để vào mắt.
Mấy tên lính nhìn nhau, rõ ràng nhớ ra danh tiếng của Tɧẩʍ ɖυyệt Dư, khuôn mặt họ trở nên khó xử.
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư tiếp tục thúc ép: “Còn đứng đó làm gì? Mau tránh ra!”
Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên, lạnh lùng và uy nghiêm: “Là tôi bảo họ ngăn cậu lại.”
Giọng nói mang theo sự cao quý và kiêu hãnh đặc trưng của hoàng gia khiến Tɧẩʍ ɖυyệt Dư giật mình. Cô quay lại nhìn về phía âm thanh phát ra.
Một người đàn ông mặc trang phục đen, cao ráo và thanh lịch, từ từ bước xuống bậc thang cùng vài thị vệ theo sau.