Tiền Thục Phân được Ngô Minh Khiêm gọi đến hỏi về tiến độ sản xuất một đơn hàng, báo cáo công việc xong, thấy tâm trạng Ngô Minh Khiêm có vẻ tốt, bà ta tiến lại gần một chút, cẩn thận mở miệng, "Trưởng xưởng, có một chuyện, tôi muốn phản ánh với anh."
Ngô Minh Khiêm uống một ngụm trà, "Chị nói đi."
Tiền Thục Phân thẳng lưng, nói với giọng chính nghĩa nghiêm túc, “Chính là kế toán Tiểu Đàm mới đến của chúng ta, anh đừng nhìn cô ta có vẻ dịu dàng, nhưng tính khí lại rất lớn. Lần trước khi phát lương, chị Lưu ở tổ sản xuất thấy lương của chị ấy không đúng, chỉ hỏi một câu, Tiểu Đàm đã nói với chị Lưu một tràng trước mặt nhiều người, bảo rằng cô ta đã làm ở doanh nghiệp nhà nước mấy năm rồi—”
Bà ta nói đến một nửa thì dừng lại một chút, nhìn Ngô Minh Khiêm có vẻ khó xử, rồi tiếp tục, “Lương của chúng tôi ở cái xưởng nhỏ này, sao lại không tính toán cho rõ được. Chị Lưu là người cũ của nhà máy chúng ta, về tuổi tác còn có thể làm mẹ cô ta, cô ta không hiểu được sự tôn trọng với những công nhân xuất sắc của vưởng, cũng không tôn trọng người lớn tuổi, quan trọng nhất là, cô ta dường như thật sự coi thường xưởng của chúng ta, cho rằng chúng ta không bằng những công ty nhà nước lớn, tư tưởng của cô ta có vấn đề lớn đấy. Với thái độ như vậy, rõ ràng là không có ý định làm việc lâu dài ở xưởng chúng ta, hơn nữa chỉ trong tuần này, tôi đã thấy cô ta đi muộn hai lần, tôi cảm thấy cô ta chắc chắn đang có ý định nếu có chỗ tốt hơn thì sẽ lập tức vỗ mông chạy lấy người.”
Tiền Thục Phân nói xong, đôi mắt trông mong mà nhìn Ngô Minh Khiêm, bà ta và chị Lưu cùng vài người khác đã chuẩn bị sẵn lời nói, cô nhỏ hèn hạ kia dù có khéo léo đến đâu thì cũng chỉ có một cái miệng, với nhiều người làm chứng như vậy, dù là giả cũng có thể biến thành thật, cho dù lần này không đuổi được cô, cũng phải để cô biết rằng, đã đắc tội với bà ta thì đừng mong ở lại xưởng này.
Ngô Minh Khiêm nhớ ra điều gì đó, “Tôi nhớ Tiểu Đàm tốt nghiệp trung cấp nhỉ?”
Tiền Thục Phân xác nhận, “Đúng vậy, có lẽ cô ta nghĩ rằng mình học nhiều hơn, nên có chút cảm giác ưu việt cao hơn chúng ta.”
Ngô Minh Khiêm đặt bình trà xuống bàn, “Được, tôi biết rồi, chị đi đi, bảo Chu Thúy Thúy gọi Tiểu Đàm vào đây cho tôi.”
Tiền Thục Phân kiềm chế khóe môi sắp bay lên, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc, “Vâng, trưởng xưởng.”
Chu Thúy Thúy là cháu ngoại gái của Ngô Minh Khiêm, cũng là trợ lý mới của ông ấy, năm nay mới hai mươi, vừa vào xưởng chưa đầy một tháng, đơn xin nghỉ việc đã để trong ngăn kéo được hai mươi chín ngày, nguyên nhân chưa lấy ra, là vì Chu Thúy Thúy chưa nghĩ ra cách nào hay ho để đưa đơn nghỉ việc cho cậu trưởng xưởng của mình.
Chu Thúy Thúy ghé sát tai Đàm Khê Nguyệt thì thầm, “Chị Khê Nguyệt, cẩn thận nhé, Tiền Thục Phân vừa ra khỏi văn phòng trưởng xưởng, trưởng xưởng đã gọi chị vào, có thể là bà ta đã đào cho chị một cái hố nào đó.”
Trong nhà máy này, người mà Chu Thúy Thúy ghét nhất chính là Tiền Thục Phân, còn người cô ấy thích nhất là Đàm Khê Nguyệt. Chu Thúy Thúy đã lên kế hoạch, sau khi nghỉ việc, cô ấy sẽ khởi nghiệp làm bà chủ lớn, rồi đưa chị Khê Nguyệt vào công ty làm giám đốc tài chính, chỉ cần nghĩ đến thôi là đã thấy đầy động lực.
Đàm Khê Nguyệt vừa tỉnh ngủ, còn hơi mơ màng, cô nhìn mái tóc vàng rực rỡ của Chu Thúy Thúy, cảm thấy màu sắc này có chút quen thuộc, như đã gặp qua ở đâu đó rồi.
Ngô Minh Khiêm nhìn mái tóc vàng chóe kia của Chu Thúy Thúy, suýt nữa thì phun trà ra, ông ấy nhắm mắt lại, trong lòng lẩm nhẩm ba lần, tôi là một người cha tốt, tôi là một người cậu tốt, tôi là một trưởng xưởng tốt, vì vậy tôi không thể mắng người.
Ông ấy mở mắt ra, nhẹ nhàng nói với Đàm Khê Nguyệt, “Tiểu Đàm đến rồi, nhanh ngồi xuống đi.”
Chu Thúy Thúy vừa định mở miệng, Ngô Minh Khiêm lại nhắm mắt, giọng trầm xuống, “Chuyện này không liên quan đến cháu, cháu ra ngoài đi.”