Chu Thúy Thúy “vâng” một tiếng, ấm ức đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa văn phòng, cô ấy âm thầm siết chặt nắm tay vui mừng, chiêu này dùng đúng rồi, đến trưa mai, cô ấy sẽ nhuộm mái tóc vàng này thành màu xanh, bảy màu cầu vồng, cô ấy sẽ nhuộm hết một lượt, cậu trưởng xưởng yêu quý của mình chắc chắn sẽ có một ngày ném đơn sa thải vào mặt mình.
Hai cậu cháu bọn họ không cần quan tâm ai ném ai, chỉ cần có thể để cô ấy rời khỏi cái nhà máy tồi tàn này là được.
Đàm Khê Nguyệt không biết cuộc chiến ngầm giữa hai cậu cháu này, cô tiến đến trước bàn làm việc của trưởng xưởng, đứng lại.
Ngô Minh Khiêm lại uống một ngụm trà, kiềm chế cơn giận trong lòng, nhìn Đàm Khê Nguyệt, giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút, “Tiểu Đàm, nếu cô tốt nghiệp trung cấp, có phải cô biết nói một chút tiếng Anh hay không?”
Đàm Khê Nguyệt nghĩ một lát, cẩn thận trả lời, “Trưởng xưởng, tôi chỉ biết một ít đơn giản trong sách giáo khoa, nếu thực sự giao tiếp với người khác, có lẽ tôi vẫn chưa làm được.”
Ngô Minh Khiêm vẫy tay, “Không sao, biết những thứ trong sách giáo khoa đã rất tốt rồi, như tôi, có lẽ chỉ biết nói xin chào và tạm biệt.”
Ông ấy đặt cốc trà xuống, nói về công việc chính, “Là thế này, ngày mai xưởng chúng ta sẽ có một khách hàng lớn đến khảo sát, trong số các đồng nghiệp còn có vài người nước ngoài, tôi muốn cô đi cùng, cô không cần có áp lực gì, sẽ có phiên dịch riêng, cô chỉ cần đi theo để luyện tập, xem có nghe hiểu được những gì người nước ngoài nói không, lại nghe được bao nhiêu, tôi nghĩ chuyện này với cô mà nói cũng là một cơ hội tốt cho cô.”
Đây quả thật là một cơ hội tốt, tiếng Anh cô học không ít, nhưng từ trước đến nay chỉ là tiếp thu vào, theo cách học thuộc lòng trong sách giáo khoa, chưa bao giờ áp dụng vào thực tế. Đàm Khê Nguyệt nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo, “Vâng, trưởng xưởng, bên này có gì cần tôi chuẩn bị trước không?”
Ngô Minh Khiêm nói, “Cũng không cần chuẩn bị gì, chỉ là tối mai có thể phải ăn tối cùng khách hàng, cái này chưa xác định cụ thể, nếu có đi ăn thì cô cũng đi cùng, ở nhà hàng Hồng Thăng, sẽ không kết thúc quá muộn, cô nói trước với gia đình, đỡ cho bọn họ lo lắng.”
Đàm Khê Nguyệt do dự, nói rõ trước, “Trưởng xưởng, tôi bị dị ứng với rượu, không thể uống rượu được.”
Ngô Minh Khiêm an tâm cô, “Yên tâm, chắc chắn sẽ không để cô chạm vào rượu.”
Ngô Minh Khiêm cần Đàm Khê Nguyệt phụ trách làm bộ mặt cho nhà máy của bọn họ.
Vốn dĩ ông ấy đang lo lắng, khách hàng lần này rất quan trọng, liên quan trực tiếp đến sự phát triển của nhà máy bọn họ sau này, nói là nắm giữ sinh tử tồn vong của bọn họ cũng không quá, xưởng bọn họ có thể đưa ra những gì, bao gồm cả doanh số, thực sự không có nhiều, nếu không phải Tiền Thục Phân nhắc đến, Ngô Minh Khiêm cũng chưa nghĩ đến, kế toán Tiểu Đàm mới đến, hình ảnh và khí chất tốt, lại biết một chút tiếng Anh, là sự lựa chọn phù hợp nhất.
Còn về những gì Tiền Thục Phân nói, Ngô Minh Khiêm không nghe vào tai được câu nào. Ông ấy hiểu rõ Tiền Thục Phân là người như thế nào, làm việc thì rất giỏi, nhưng về mặt con người thì ông ấy không dám khen tặng, nếu không phải mãi chưa tìm được người phù hợp, Ngô Minh Khiêm cũng sẽ không giữ bà ta lại đến giờ, trong khi Tiền Thục Phấn chưa chạm đến giới hạn của ông ấy, nhiều chuyện ông ấy chọn tạm thời nhắm một mắt mở một mắt.
Tiền Thục Phân núp ở khe cửa, đợi một lúc lâu mới thấy Đàm Khê Nguyệt từ văn phòng trưởng xưởng đi ra, bà ta cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt cô, nhìn có vẻ rất bình tĩnh. Tiền Thục Phân khinh thường hừ một tiếng, quả nhiên là đồ đ* hèn hạ không biết xấu hổ, đã bị mắng mỏ phê bình mà vẫn như không có chuyện gì.
Đàm Khê Nguyệt giương mắt lướt qua, va phải ánh mắt của người đang chửi bới hăng say ở khe cửa, Tiền Thục Phân bị giật mình, lùi lại một bước, không đứng vững mà ngã ngồi xuống đất, nếu không phải bà ta mập nhiều thịt, có lẽ đã ngã đau chết rồi.