[Thập Niên 90] Chàng Câm Ở Đầu Thôn

Chương 46

Đáy mắt Lục Tranh hiện lên một tia nghiền ngẫm, anh đặt ngón tay lên mạch đập của cô, ánh mắt tối đen không nhúc nhích khóa chặt lấy cô.

Đàm Khê Nguyệt giả vờ không hiểu, "Sao, anh còn biết bắt mạch hả?"

Lục Tranh chỉ tay vào trái tim cô, không cho phép cô giả ngốc.

Đàm Khê Nguyệt sẽ không thừa nhận.

Lục Tranh trực tiếp nắm lấy chỗ yếu của trái tim cô, ác ý chậm rãi ép xuống.

Đàm Khê Nguyệt nén lại tiếng rên sắp thoát ra, cô ngẩng đầu nhìn anh, im lặng một lúc, đặt bánh trở lại bàn, bàn tay mềm mại như ngọc đặt lên vai anh, chân nhẹ nâng lên, đầu lưỡi chạm vào làn môi ấm áp của anh, hút vào miệng chút kem ngọt ngào đó.

Chân lại trở về chỗ cũ, cô mỉm cười dịu dàng với anh.

Lòng bàn tay áp lên trái tim anh.

Cô muốn xem, nhịp tim của ai đập nhanh hơn.

...

Dù cách qua lớp áo, cô vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim anh, rất nặng, rất sâu, làm lòng bàn tay cô tê dại.

Cảm giác tê dại từ đầu ngón tay dọc theo dòng máu, kết nối với trái tim cô, nhịp tim của cô cũng nhanh hơn một chút.

Đàm Khê Nguyệt muốn lùi lại phía sau, nhưng ánh mắt Lục Tranh đã trầm xuống, trực tiếp ôm lấy eo cô, nâng cô lên bàn, anh một tay kéo bỏ áo phông, ấn tay cô chặt vào trái tim anh, ngón trỏ nâng cằm cô, cúi người ép tới, mở môi cô ra cuốn lấy đầu lưỡi cô, đoạt lại chút ngọt ngào mà cô đã hút từ môi anh.

Hơi thở của cô trong nụ hôn của anh trở nên rối loạn như trong sương mù, không còn rào cản của quần áo, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập của trái tim anh, sự rung động mạnh mẽ xâm chiếm trái tim cô với thái độ cực kỳ kiêu ngạo.

Ý thức như đang lơ lửng giữa không trung, giống như chiếc đèn điện lâu ngày không sửa chữa tiếp xúc kém, liên tục sáng tối, trong cơ thể dâng trào sự nóng bỏng, biến thành một cái lưới dày đặc, giam giữ cô trong vòng tay anh, không tìm thấy lối ra.

Đầu ngón tay ướt đẫm mồ hôi như bị cái gì đó mở ra, gió đêm bên ngoài tràn vào, mang theo chút mát lạnh, Đàm Khê Nguyệt trong cơn mơ hồ hồi phục lại một chút tỉnh táo, cô giữ chặt tay anh đang muốn tiếp tục khám phá.

Môi của hai người tách ra, ánh mắt vẫn khóa chặt nhau, ánh mắt tối đen của Lục Tranh ép chặt cô, chậm rãi lau đi sợi bạc dính trên môi cô, trái tim Đàm Khê Nguyệt lại nhảy lên.

Cô đẩy anh một cái, xuống khỏi bàn, cố gắng tránh xa anh.

Lục Tranh nhấc chân muốn lại gần, Đàm Khê Nguyệt hoảng hốt lùi thêm một bước, hơi thở không đều nói ra, "Anh có nóng vội cũng phải đợi ăn cơm xong đã."

Mặt mày Lục Tranh lấn ra chút tươi cười, Đàm Khê Nguyệt tự biết mình bị mắc bẫy, nắm một quả hạnh trong đĩa trái cây ném về phía anh, Lục Tranh vững vàng đón lấy quả hạnh, đưa lên miệng, nhìn cô, lại cắn một miếng, biểu cảm rất vui vẻ.

Mặt Đàm Khê Nguyệt như thiêu cháy, thầm mắng anh một câu, đồ lưu manh.

Giữa đêm khuya, vạn vật yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng trong sân cũng biến mất, trong căn phòng bị màn đêm bao phủ, mơ hồ truyền đến tiếng khóc nén, thổn thức, ngắt quãng không thành tiếng.

Đàm Khê Nguyệt nắm chặt một góc màn, lòng bàn tay đã mưươt mồ hôi làm ướt trắng lụa mềm, hơi thở nặng nề của anh phả vào bên tai cô, làm trái tim cô run rẩy theo.

Cô nói cô ngày mai phải dậy sớm đi làm, nhiều nhất một lần là kết thúc, nếu không cô sẽ không làm, anh gật đầu đồng ý ngay, ai biết một lần của anh lại kéo dài đến vậy.

Chỉ mới có một đêm, anh như đã nắm giữ mọi công tắc của cơ thể cô, anh muốn cô sống, cô muốn ngất cũng không thể, anh muốn cô chết, trong từng cơn căng thẳng đột ngột, cô đã mất đi ba hồn bảy vía.

Đêm tối lại một lần nữa pháo hoa nở rộ trên không trung, cả bầu trời mờ sương trắng.

Đàm Khê Nguyệt bị hãm sâu vào con ngươi tối đen như hồ sâu của anh, ghi nhớ bài học nặng nề này, lần sau nhất định phải thêm một từ hạn chế trước "một lần", là "một lần của cô", chứ không phải của anh, nếu không cô vẫn không có đường sống.

Ngày hôm sau, cô đến nhà máy đúng giờ, cả buổi sáng Đàm Khê Nguyệt đều trong trạng thái mơ màng buồn ngủ, trưa không đến căng tin, dựa vào bàn ngủ thϊếp đi, trong giấc mơ đã mắng một vạn lần, Lục Tranh là đồ khốn.

Cô không biết rằng, ở cuối hành lang, trong văn phòng của trưởng xưởng, có người đang âm thầm gây khó dễ cho cô.