“Anh vừa nói rằng anh từng là đoàn trưởng của quân đoàn thứ tư của đế quốc này?” Tiêu Táp nhớ lại vị quân nhân tóc vàng mà mình đã cắn một cái, dường như thuộc quân đoàn thứ ba.
Đoạn Phong thở dài, ánh mắt đầy hoài niệm: “Đúng vậy, ban đầu chúng tôi đều là quân nhân của quân đoàn thứ tư, nhưng chúng tôi đã bị xử án vì tội phản quốc…”
Nói đến đây, anh ấy hơi dừng lại, rồi tiếp tục: “Tôi cùng tất cả các quân nhân trực hệ đều bị thanh trừng, người thì vào tù, kẻ thì bị xử án, để sống sót, chúng tôi chỉ còn cách đào tẩu khỏi quân bộ, trở thành tinh tặc.”
“Ngày gặp ngài, đúng lúc chúng tôi bị tướng quân Lan Đế Tư của quân đoàn thứ ba vây bắt.”
Anh ấy nói ngắn gọn, Tiêu Táp cũng không đào sâu thêm dù cảm thấy đối phương còn nhiều điều chưa nói.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa, Đắc Khôn mang đến một chiếc máy tính mới, hình dáng giống như một chiếc khuyên tai sét, kim loại màu vàng nhạt lạnh lẽo, được chế tác rất tinh xảo khác hoàn toàn chiếc máy tính dạng vòng tay cũ kỹ mà Tiêu Táp “nhận tài trợ”.
Đoạn Phong do dự một chút rồi nói: “Về lô châu báu bán đến Trung Ương Tinh, tôi đã điều tra được. Có một tin tốt và một tin xấu.”
Tiêu Táp nhíu mày: “Nói thẳng đi.”
Đoạn Phong nói: “Tin tốt là lô châu báu đó ban đầu dự định buôn lậu nhưng không thành công, vẫn còn ở Trung Ương Tinh.”
“Tin xấu là, khi thông quan, bị phát hiện có một viên ngọc năng lượng đặc biệt bên trong, vì vậy đã bị tịch thu toàn bộ, nộp cho kho báu hoàng gia, những quan chức nhận hối lộ cũng bị xử lý.”
Mắt Tiêu Táp mắt lên, viên ngọc năng lượng đặc biệt đó chắc chắn là viên ngọc quyền lực của anh, anh đã có manh mối.
Đoạn Phong tiếp tục: “Nếu ngài muốn đến Trung Ương Tinh, chúng tôi có thể sắp xếp một chỗ trên tàu vũ trụ. Nhưng dân thường không thể vào hoàng cung.”
Anh ấy thở dài: “Tôi khuyên ngài nên từ bỏ, hoàng cung được bảo vệ rất nghiêm ngặt, người ngoài hoàn toàn không thể vào, nói chi là lấy đi một món bảo vật từ kho báu hoàng gia.”
Tiêu Táp nghĩ, hoàng cung thì có sao? Anh sẽ tìm cách vào.
“Nhưng nếu ngài vẫn muốn đi, hiện tại có một cách khác.”
“Ồ?” Tiêu Táp nghịch nghịch chiếc khuyên tai sét, nhẹ nhàng đeo vào tai trái: “Cách gì?”
“Giải đấu Thang Thiên hàng năm.” Đoạn Phong mở máy tính, chiếu ra hình ảnh.
“Ngài không phải là người của Đế quốc Ánh Dương nên có thể không biết, đế quốc này được xây dựng dựa trên sức mạnh, mọi người đều tôn trọng võ lực, xã hội này rất khuyến khích công lao quân sự, đồng thời cực kỳ tôn sùng kẻ mạnh.”
“Giải đấu Thang Thiên ai cũng có thể tham gia, là con đường nhanh nhất để dân thường vượt qua giai cấp, nếu có thể đạt được giải nhất, nhì, ba hàng năm, theo thông lệ, hoàng gia sẽ tổ chức tiệc tùng, khen thưởng và phong tặng.”
“Đó sẽ là cơ hội duy nhất cho dân thường vào hoàng cung.”
“Cả sự kiện sẽ được phát trực tiếp trên mạng, phần thưởng phong phú, sự quan tâm rất cao, mấy tháng gần đây là thời gian sơ tuyển trực tuyến, cao thủ trong đấu trường đông đảo, nhưng tôi tin rằng với sức mạnh của ngài, chắc chắn có đủ tư cách vào chung kết.”
Nghe thấy bốn chữ “cao thủ đông đảo”, trái tim chiến đấu của Tiêu Táp, một alpha hàng đầu, lập tức đập mạnh.
Nói thật, kể từ khi anh đến khu vực này gần như anh chưa gặp được đối thủ thực sự nào.
À, ngoại trừ vị quân nhân tóc vàng cùng thú cưng tấn công anh vào giữa đêm.
Nghĩ đến đây, Tiêu Táp gãi đầu.
Lần trước, anh vì tức giận mà cắn mạnh vào cổ đối phương rồi bỏ chạy, không biết sau khi đối phương tỉnh lại sẽ có biểu cảm gì, không biết có phải sẽ phái người truy đuổi anh không?
Trong khi Tiêu Táp đang suy nghĩ, cách đó khá xa tại Trung Ương Tinh, Lan Đế Tư đột nhiên hắt xì một cái.
“Có chuyện gì vậy Lan Đế Tư, nhiệt độ điều hòa trong phòng thí nghiệm quá thấp không?” Công tước Lạc Đặc bụng phệ đi bên cạnh, lo lắng nhìn cậu.
Lan Đế Tư chăm chú vào bộ giáp chiến đấu mới trên bục, thản nhiên nói: “Tôi không sao.”
Nơi này là một cơ sở nghiên cứu khổng lồ nằm ở phía bắc của đế đô - Thành phố Công nghệ cao Tương lai.
Trước đó, Lan Đế Tư đã lãng phí hai giờ quý giá của mình trong một bữa tiệc tẻ nhạt ở cung điện, cuối cùng không chịu nổi sự quấy rầy của hoàng tử thứ ba và Văn Hi nên định xin rời đi.
Cha của Văn Hi đã chặn cậu lại trước: “Thượng tướng, ngài có biết cơ sở Tương lai vừa nghiên cứu ra một lô cơ giáp AI thông minh không?”
“Lô giáp này có thể kết nối với sức mạnh tinh thần của người điều khiển với hiệu suất lên đến 95%, đồng thời còn có thể tối đa hóa sức mạnh thể chất của họ.”
Câu cuối cùng đã thành công thu hút sự chú ý của Lan Đế Tư.
Đế quốc Ánh Dương luôn coi trọng nghiên cứu cơ giáp, trước đây giáp chiến đấu kết nối trực tiếp với người điều khiển luôn gặp vấn đề về hiệu suất chuyển đổi, tỷ lệ chuyển đổi thường không quá 70%.
Điều này dẫn đến việc cấp bậc của người điều khiển phải cao hơn cơ giáp, chẳng hạn như giáp cấp A chỉ có thể do người có sức mạnh tinh thần từ A trở lên điều khiển, còn người có thể điều khiển giáp cấp S thì đếm trên đầu ngón tay.
Nếu hiệu suất có thể tăng lên 95%, điều này có nghĩa là sức mạnh chiến đấu của quân đoàn sẽ tăng lên đáng kể.
Lan Đế Tư nhìn chằm chằm vào ông ta, nhanh chóng đoán ra thông tin ẩn giấu phía sau: “Có phải nhóm nghiên cứu thuộc gia tộc Lạc Đặc đầu tư phát triển không?”
Công tước Lạc Đặc cười mỉm: “Nếu ngài quan tâm, có thể cùng tôi đến khu thí nghiệm xem thử, nếu hài lòng, tôi có thể xem xét ưu tiên trang bị cho quân đoàn thứ ba một lô.”
Tại cơ sở nghiên cứu Tương lai.
Lan Đế Tư và công tước Lạc Đặc cùng đoàn người bước vào khu thử nghiệm cơ giáp AI mới, trung tâm hiển thị một hình ảnh hologram lớn, toàn diện giới thiệu đường nét mượt mà của cơ giáp mới và các thông số chức năng mạnh mẽ.
“Văn Hi, không phải con nói muốn tham gia giải đấu Thang Thiên năm nay sao?”
Công tước Lạc Đặc vỗ đầu con trai, ra hiệu cho con, cười nói: “Ta đã cho người mở quyền kiểm tra riêng cho con, con hãy dùng bộ giáp mới này vào đấu trường thử sức.”