Không biết đã trôi qua bao lâu, cơ thể vạm vỡ của Đoạn Phong bỗng nhiên rung chuyển, Đắc Khôn lập tức đỡ lấy, Đoạn Phong từ từ tỉnh dậy trong vòng tay Đắc Khôn.
“Lão đại! Ngài tỉnh rồi? Cảm giác thế nào?” Đắc Khôn và những người khác đồng loạt hỏi dồn dập làm Đoạn Phong cảm thấy đau đầu.
“Đừng lo, tôi cảm thấy tinh thần thoải mái hơn nhiều rồi.” Đoạn Phong thở phào, cảm giác căng thẳng như được gột rửa, hoàn toàn thư giãn.
Đoạn Phong nhíu mày, lau mồ hôi trên trán, một con bạch tuộc nhỏ mới sinh xuất hiện trong lòng bàn tay, nó lười biếng duỗi ra vài chiếc xúc tu mềm mại.
Đoạn Phong vui mừng nói: “Chỉ cần chăm sóc thêm một thời gian thì nó sẽ lớn lên thôi.”
Thấy lão đại đã hồi phục lại được tinh thần thể, mắt Đắc Khôn đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Thật tốt quá, thật tốt quá!”
Tiêu Táp cũng nhẹ nhàng thở ra, việc giúp người khác làm sạch tinh thần quả thật không phải là điều dễ dàng, tiêu tốn sức lực rất nhiều.
Kể từ lần anh bị ánh nắng làm “ngất xỉu”, anh đã phải nằm viện vài ngày mới hồi phục, bây giờ anh không thể ra ngoài vào ban ngày nữa.
May thay, anh lại phát hiện ra một điều kỳ lạ.
Kể từ khi anh trưởng thành và phân hóa thành alpha cấp S, cấp độ sức mạnh tinh thần của anh đã cố định, không ngờ giờ đây, khi đến khu vực này, sau vài lần gần như cạn kiệt sức mạnh tinh thần, biển tinh thần của anh lại có dấu hiệu mở rộng trở lại!
Liệu khu vực này có thể khiến anh tiến hóa thêm không?
“Thưa ngài.”
Đoạn Phong được Đắc Khôn đỡ dậy, từ từ đứng lên, chân thú của anh ta vẫn chưa hồi phục nhưng những chiếc gai trên đầu gối đã gãy, những vảy xấu xí trên da cũng đang dần bong ra.
Ban đầu anh ta tưởng rằng mình chắc chắn phải chết, không thể giữ lại cơ thể con người, không ngờ lại có một cơ hội sống sót, làm sao anh ta không hưng phấn cho được?
Đoạn Phong nhìn chằm chằm vào Tiêu Táp, đẩy Đắc Khôn ra, khó khăn quỳ một gối xuống, tay phải nắm chặt, nhẹ nhàng cắn ngón cái, sau đó vuốt ve ngực trái, đặt tay lên tim, cúi đầu chào đối phương: “Thưa ngài Alpha tôn kính, tôi, Mạc Lan Đốn, trước đây là đoàn trưởng quân đoàn thứ tư của Đế quốc Ánh Dương, hiện là thủ lĩnh của nhóm tinh tặc Đoạn Phong, xin chân thành cảm ơn ngài vì đã không tính toán mà còn cứu mạng tôi!”
Đắc Khôn và đàn em thấy vậy thì nhanh chóng cúi đầu cảm ơn theo.
Tiêu Táp hơi ngạc nhiên, phất tay: “Không cần cảm ơn.”
Bản thân anh cũng thu được không ít lợi ích.
Anh vừa định đưa tay đỡ người dậy, thì đột nhiên trên cổ tay phát ra tiếng “tít tít”, thông báo có tin quan trọng.
Tiêu Táp cúi đầu xem qua.
【Bạn có một yêu cầu hẹn hò, xin chú ý kiểm tra ^O^】
Tiêu Táp: ???
Hẹn hò?
Anh nhìn chằm chằm vào biểu tượng mặt cười của Heino ba giây, chậm rãi chớp mắt, một người không nghề nghiệp như anh mà cũng có người muốn hẹn hò sao?
Anh tùy tiện nhấn vào thông báo:
【Phát hiện đối tượng hẹn hò có độ tương thích sức mạnh tinh thần 100%, là người được đề xuất đầu tiên, đối phương đã đồng ý hẹn hò trực tuyến, bạn có thể chọn đồng ý, từ chối hoặc để sau】
Tiêu Táp nhướng mày, nói là hẹn hò nhưng ngay cả thông tin cơ bản cũng bị ẩn đi, nhìn thế nào cũng giống như lừa đảo qua điện thoại.
Nếu chọn đồng ý, có thể bước tiếp theo sẽ là yêu cầu đặt cọc, rồi xem ảnh, tiếp theo là một chuỗi các bước như đóng băng tiền đặt cọc…
Anh đang chuẩn bị nhấn từ chối thì màn hình đột nhiên sáng lên với thông báo từ Heino:
【Đừng vội từ chối nhé, theo luật hôn nhân của Đế quốc Ánh Dương, tất cả công dân đều có nghĩa vụ tham gia hẹn hò, độ tương thích 100% là rất hiếm trong cơ sở dữ liệu của toàn đế quốc, đề nghị bạn chọn đồng ý. ^_^】
Tiêu Táp thầm kinh ngạc, AI thông minh này lại đoán được anh định từ chối, thật sự “thông minh” quá mức rồi.
Do dự một chút, ngón tay anh di chuyển đến tùy chọn để sau và nhấn vào, thông báo tạm thời được đưa vào hàng chờ.
Chân của Đoạn Phong không chịu nổi, được các thuộc hạ đỡ ngồi xuống.
Tiêu Táp lật áo choàng, lấy ra mấy ống thuốc ức chế B cấp còn lại, đặt lên bàn trà trước mặt họ, nói: “Ở đây còn ba ống, có thể bán cho các cậu theo giá thị trường.”
Ánh mắt Đắc Khôn sáng lên, trên mặt đầy vẻ vui mừng: “Lão đại, cộng thêm hai ống trước đó đã mua, nếu tiết kiệm một chút, chúng ta đủ dùng trong một tháng rồi.”
Đoạn Phong sống sót sau cơn hoạn nạn, vẻ mặt đã bớt đi phần bi thương và tức giận, khóe miệng cũng nở một nụ cười, anh ta nhìn Tiêu Táp và lắc đầu: “Chúng tôi không thể tiếp tục lợi dụng ngài, cứ theo giá đấu giá lúc nãy mà tính.”
Đắc Khôn có tính cách giống hệt lão đại của mình, anh ta đã nhận được ân huệ lớn, đâu dám giữ giá, nhanh chóng thay lão đại thanh toán, nói bằng giọng nghiêm túc: “Nếu ngài cần gì cứ việc sai bảo.”
Tiêu Táp có chút bất ngờ, nhưng hiện tại anh đang nghèo rớt mùng tơi nên anh không từ chối bất kỳ ai, càng nhiều càng tốt.
“Bây giờ tôi cần một chỗ ở an toàn, ngoài ra còn cần các cậu giúp tôi làm một giấy tờ hợp pháp, và vé tàu không gian đi đến Trung Ương Tinh.”
Đoạn Phong gật đầu: “Những điều này không thành vấn đề, nếu ngài đồng ý thì ngài có thể đến căn cứ của chúng tôi ở vài ngày, đảm bảo an toàn, sẽ không ai dám quấy rầy.”
※※※
Tiêu Táp cô đơn lang thang, hoàn toàn không để tâm đến việc ở trong ổ của tinh tặc.
Căn cứ của Đoạn Phong nằm trong một khu đổ nát bằng thép ở ngoại ô thành phố, phi thuyền lướt qua đống rác thép chất chồng, dừng lại trước một công trường xây dựng bỏ hoang.
Dưới ánh trăng, khung kim loại phát ra ánh sáng lạnh lẽo, mơ hồ có thể thấy bóng dáng của một chiếc chiến hạm khổng lồ gần trăm mét đang bị những khung thép dày đặc bao quanh.
Đoạn Phong tự mình dẫn đường, vào bên trong căn cứ, vừa đi vừa giới thiệu cho Tiêu Táp: “Chiến hạm chính của chúng tôi đã không còn, đây là chiếc dự phòng.”
Sắp xếp xong phòng sạch sẽ, Tiêu Táp ngồi xuống sofa, bên cạnh có một loại nước trái cây đặc sản không rõ nguồn gốc và một miếng thịt bò nướng tươi ngon, so với những chất dinh dưỡng dạng lỏng khó nuốt thì tốt hơn nhiều.