Cánh cửa mở ra, bên trong là một bộ sưu tập của Phó Nhậm Hiên, nơi trưng bày đủ loại vũ khí: Từ súng ngắn, dao găm cho đến những thanh kiếm sắc bén, mỗi món đồ đều toát lên vẻ nguy hiểm và chết chóc.
Tôn Yên hốt hoảng khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này, ánh mắt cô dán chặt vào những vũ khí được xếp ngay ngắn trên kệ, như một lời cảnh báo rõ ràng về những điều sắp xảy ra.
"Vì sao lại có vũ khí ở đây?"
Tôn Yên thảng thốt, giọng nói run rẩy, nỗi sợ hãi lan tỏa trong cô như một cơn gió lạnh. Cô lùi lại, mong muốn thoát khỏi không gian đáng sợ này.
Nhưng ngay khi Tôn Yên định quay người bỏ chạy, Phó Nhậm Hiên đã nhanh chóng nắm chặt cổ tay cô, sức mạnh của hắn như một cái kìm sắt giữ chặt cô lại.
Phó Nhậm Hiên kéo Tôn Yên vào trong căn phòng, và chỉ trong một khoảnh khắc, cánh cửa đã đóng sập lại sau lưng họ. Âm thanh khóa chốt vang lên như một tiếng gõ mạnh vào tâm trí Tôn Yên, khiến cô cảm thấy như đang bị nhốt vào một chiếc l*иg không lối thoát. Cô quay lại, ánh mắt lấp lánh lo lắng, nhưng hắn chỉ đứng đó, không hề có ý định thả cô ra.
"Yên Yên."
Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại mang một chút gì đó đáng sợ: "Em có biết rằng mọi thứ ở đây đều có thể trở thành vũ khí? Không chỉ vật chất, mà cả cảm xúc cũng có thể khiến con người ta trở thành kẻ gϊếŧ người."
Phó Nhậm Hiên tiến lại gần, đôi mắt như hổ đói, không rời khỏi gương mặt Tôn Yên: "Em cần hiểu rằng, trong cuộc sống này, không có gì là an toàn."
Tôn Yên cảm thấy trái tim mình đập nhanh, nỗi sợ hãi hòa lẫn với một cảm giác bí ẩn, như thể có điều gì đó bên trong mình đang dần dần tỉnh dậy. Cô nhìn Phó Nhậm Hiên với ánh mắt hoang mang, cảm thấy mình như một con mồi sắp bị tóm gọn trong vòng tay của kẻ săn mồi.
"Tại sao anh lại làm như vậy? Anh định làm gì với em?" Tôn Yên hỏi, giọng run rẩy. Cô cảm thấy nỗi sợ hãi dâng trào trong l*иg ngực, như một cơn sóng dữ muốn nuốt chửng mình.
Phó Nhậm Hiên chỉ cười, ánh mắt hắn sắc lạnh khi đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt Tôn Yên.
"Không phải em muốn anh chết sao?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng nói mang một chút hài hước nhưng lại lộ rõ sự đáng sợ: "Làm sao đây, Yên Yên? Không ai có thể gϊếŧ được anh cả, kể cả chính anh. Vậy thì em sẽ gϊếŧ anh chứ?"
Tôn Yên nhìn Phó Nhậm Hiên, cảm giác như mình đang đối diện với một con quái vật điên cuồng, những lời hắn nói chỉ làm cho cô thêm hoảng loạn.
Tôn Yên khóc, tiếng khóc vang lên trong không gian tĩnh lặng: "Anh điên rồi... anh không thể làm như vậy!"
Phó Nhậm Hiên đột nhiên gãi đầu, có vẻ như không quan tâm đến những giọt nước mắt của Tôn Yên. Hắn đứng dậy, ném thanh kiếm katana xuống chân cô với một động tác mạnh mẽ, âm thanh vang lên như tiếng sấm giữa trời quang.
Tôn Yên gần như muốn ngất xỉu vì sợ hãi, đôi mắt mở to không thể rời khỏi lưỡi kiếm sáng loáng đó, một hình ảnh khiến lòng cô chao đảo.
Phó Nhậm Hiên lại tiến gần hơn, ánh mắt hắn như một con báo săn mồi: "Đó là quà của em, hãy cầm nó và chém vào đây này."
Phó Nhậm Hiên chỉ tay vào động mạch trên cổ mình, một hành động mạo hiểm đầy thách thức: "Hãy cho anh thấy em có dũng cảm đến mức nào."
Tim Tôn Yên đập mạnh, cảm giác hoảng loạn và đau đớn như thắt lại trong l*иg ngực. Cô nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của hắn, cảm thấy như mình đang đứng trước một ngã rẽ không thể quay đầu.
"Em không thể... em không muốn." Tôn Yên thốt lên, giọng nói đầy nức nở: "Đó không phải là điều em muốn!"
Phó Nhậm Hiên không nói gì, chỉ đứng đó, một nụ cười nửa miệng xuất hiện trên gương mặt điển trai nhưng lại mang vẻ tàn nhẫn:
"Em có biết không, Yên Yên? Cuộc sống này đầy rẫy những lựa chọn. Một số có thể cứu rỗi, một số lại có thể hủy diệt. Nhưng chính em là người quyết định số phận của mình."
Tôn Yên lắc đầu, nước mắt vẫn rơi: "Em không muốn làm tổn thương anh.. em không muốn có máu trên tay mình."
Phó Nhậm Hiên đáp, ánh mắt vẫn sắc lạnh, không hề có ý định buông tha: "Hãy để nó trở thành sức mạnh của em, hoặc sẽ không có cơ hội thứ hai."
Trong giây phút ấy, mọi thứ trở nên im lặng, chỉ có tiếng thở hổn hển của cô và nhịp tim dồn dập trong l*иg ngực. Tôn Yên cảm thấy như mình đang đứng trước một vực thẳm, nơi mà bóng tối và ánh sáng đang tranh giành nhau để tồn tại.
Gϊếŧ hắn... Mình có thể quay về...
Giọng nói ấy vang lên trong đầu Tôn Yên, như một lời thì thầm từ bóng tối, khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt.
Tôn Yên nhìn xuống thanh kiếm Katana sáng loáng nằm ngay bên chân mình, lưỡi kiếm sắc bén như đang mời gọi, chỉ cần một cử động nhỏ, cô có thể làm tổn thương Phó Nhậm Hiên. Cảm giác khó thở, sự sợ hãi dâng trào trong l*иg ngực, gương mặt Tôn Yên trắng bệch như một tờ giấy.
Tôn Yên lùi lại, ngồi co ro xuống sàn, tay ôm chặt lấy đầu mình, như thể muốn xóa bỏ những suy nghĩ ám ảnh đó.
"Không... không... dừng lại đi..." Tôn Yên điên cuồng lắc đầu, tự nhủ rằng đây không phải là con đường mà cô muốn đi.
Nhưng giọng nói trong đầu cô vẫn không ngừng vang lên, lạnh lùng và tàn nhẫn: "Cô sẽ chết dưới thanh kiếm của một người đàn ông."
Tôn Yên cảm thấy những ký ức kỳ lạ không tên, như những mảnh ghép của một bức tranh rối rắm ùa về. Chúng đến với tốc độ chóng mặt, ào ạt như một thác nước cuộn trào, và mỗi hình ảnh, mỗi âm thanh lại khiến tâm trí cô thêm đau đớn. Não cô như muốn nổ tung, không thể chứa đựng thêm nữa.
"Không!"
Tôn Yên gào lên, nhưng tiếng thét của cô như bị nuốt chửng bởi sự tĩnh lặng đáng sợ của căn phòng.
Mọi thứ xung quanh bắt đầu tối lại, mờ ảo như một cơn ác mộng không có điểm dừng. Tôn Yên cảm thấy sức lực rời bỏ cơ thể, cuối cùng, cô ngã xuống, bất tỉnh, để lại trong không khí một sự im lặng đầy nặng nề.
Trong cơn mê, Tôn Yên không biết rằng những bí mật đang chờ đợi cô khám phá, những sự thật ẩn giấu mà có thể sẽ thay đổi cuộc đời cô mãi mãi.
Nhưng giờ đây, mọi thứ chỉ còn là bóng tối, còn Tôn Yên đang chìm vào đó, xa rời hiện thực đầy đen tối mà Phó Nhậm Hiên đã tạo ra.
Phó Nhậm Hiên bước đến, ánh mắt hắn sắc lạnh nhưng lại mang theo một nét thích thú khó tả. Hắn nhẹ nhàng bế Tôn Yên lên, cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể cô trong tay mình.
Nụ cười lạnh lẽo hiện ra trên môi Phó Nhậm Hiên, như thể hắn đang tận hưởng khoảnh khắc này, cảm giác như một viên ngọc quý vừa rơi xuống đất và giờ đây hắn đang chiếm hữu.
"Hôn nhân của chúng ta thật sự thú vị, phải không, Yên Yên?"
Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu pha chút châm chọc. Hắn ôm chặt lấy Tôn Yên, không để lộ chút nào sự mềm yếu.
Tôn Yên trong vòng tay Phó Nhậm Hiên như một món đồ chơi và hắn không có ý định thả cô ra.
Tôn Yên vẫn còn ngất xỉu, nhưng sâu bên trong tiềm thức, cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Phó Nhậm Hiên, sự chiếm hữu mạnh mẽ khiến cô cảm thấy như bị đè nén.
"Tại sao lại phải khổ sở như vậy?"
Một phần trong Tôn Yên gào thét, nhưng một phần khác lại muốn chấp nhận, như thể không còn cách nào khác.
Phó Nhậm Hiên đưa Tôn Yên ra khỏi căn phòng tối tăm, nơi chất chứa những ký ức đau thương, bước về phía cầu thang. Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách, vẫn giữ nguyên sự cẩn thận như thể cô là một vật quý giá mà hắn không muốn làm tổn thương.
Nhưng đôi mắt Phó Nhậm Hiên lại lấp lánh với du͙© vọиɠ và sự kiểm soát, khiến Tôn Yên không thể yên tâm.
"Đừng lo lắng, Yên Yên." Phó Nhậm Hiên nói, nụ cười trên môi có chút tàn nhẫn: "Tất cả sẽ ổn thôi. Em thuộc anh và anh sẽ bảo vệ em."
Phó Nhậm Hiên không nói rằng đó có thể cũng là một hình thức giam cầm, nhưng lúc này, hắn chỉ muốn cảm nhận sự hiện diện của Tôn Yên, như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn.