Phó Nhậm Hiên đứng tựa vào lan can ban công, nhả một làn khói thuốc mỏng manh ra không trung. Đã lâu lắm rồi hắn chưa chạm đến điếu thuốc, kể từ khi Tôn Yên xuất hiện trong cuộc sống của hắn, mang đến một hương vị ngọt ngào mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
Tôn Yên là ánh sáng xua tan những bóng tối trong tâm hồn Phó Nhậm Hiên, khiến những điếu thuốc trở nên thừa thãi và vô nghĩa.
Giờ đây, khi Tôn Yên không có ở bên cạnh, Phó Nhậm Hiên cảm thấy trống rỗng, như một phần của mình đã bị cướp đi. Sự tĩnh lặng trong căn biệt thự dường như càng thêm nặng nề.
Phó Nhậm Hiên hướng ánh mắt vào trong phòng ngủ, nơi Tôn Yên vẫn còn chìm trong giấc ngủ say. Bác sĩ Trần đang khám cho cô, với những cử chỉ nhẹ nhàng, cẩn thận. Hắn cảm thấy lo lắng, nỗi sợ hãi lặng lẽ len lỏi trong tim.
"Yên Yên sẽ ổn thôi." Phó Nhậm Hiên tự nhủ, mặc dù một phần trong hắn không thể hoàn toàn thuyết phục bản thân mình.
Phó Nhậm Hiên nhớ lại ánh mắt đau khổ của Tôn Yên, những giọt nước mắt đã lăn dài trên má cô và nỗi lo lắng khi cô cảm thấy mình có thể biến thành một người khác.
Phó Nhậm Hiên hít một hơi thật sâu, hương vị thuốc lá nồng nặc xộc vào mũi, nhưng giờ đây nó không còn cảm giác thoải mái như trước. Hắn ném điếu thuốc xuống đất và giẫm chân lên, quyết định rằng từ giờ sẽ không còn phụ thuộc vào bất kỳ thứ gì ngoại trừ Tôn Yên.
Bác sĩ Trần bước ra ban công, sắc mặt đầy căng thẳng, và ngay lập tức vội vã đóng cửa lại. Anh ta nhìn Phó Nhậm Hiên với ánh mắt chán ghét, như thể hắn là một điều gì đó đáng ghê tởm.
"Lại hút thuốc? Vợ mình còn đang bị ngất xỉu chưa tỉnh mà đã hút nhiều vậy rồi? Cậu đã hút bao nhiêu bao thuốc rồi?"
Phó Nhậm Hiên không mấy bận tâm, chỉ nhún vai đáp lại một cách nhàn nhạt: "Chưa nhiều lắm."
Bác sĩ Trần không thể kiềm chế nổi sự khó chịu của mình: "Cô ấy bị sốc nên ngất, lát nữa sẽ tỉnh lại thôi. Cậu rốt cuộc làm gì để cô ấy sốc đến như vậy?"
Phó Nhậm Hiên thở dài, dựa lưng vào lan can, đôi mắt lạnh lùng nhìn ra xa: "Chỉ là chơi trò chơi tình cảm thôi."
Bác sĩ Trần thực sự bó tay, không biết nên trách mắng hay chỉ thở dài bất lực: "Đừng xem mọi chuyện như một trò đùa, Phó Nhậm Hiên. Cảm xúc của cô ấy không phải là thứ để cậu có thể tùy ý thao túng. Cô ấy vừa mới trải qua một cơn khủng hoảng thực sự."
Phó Nhậm Hiên vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng bên trong, một cảm giác khó chịu dâng lên. Hắn hiểu rằng mình đã đi quá xa, nhưng hắn không thể dừng lại.
Tôn Yên đã mang đến cho Phó Nhậm Hiên một cảm giác mãnh liệt mà hắn chưa bao giờ trải qua, giờ đây, hắn cảm thấy mình như một con cá mắc kẹt trong lưới, không biết làm thế nào để thoát ra.
Phó Nhậm Hiên thốt lên, bất chợt, như thể nói ra một sự thật không thể chối cãi: "Hãy giúp Yên Yên tỉnh lại."
Bác sĩ Trần nhìn hắn chằm chằm, một chút ngạc nhiên lẫn sự thông cảm trong ánh mắt: "Tôi sẽ làm điều đó, nhưng cậu cũng cần phải nhận ra rằng tình yêu không phải là trò chơi. Hãy dừng lại trước khi quá muộn."
Phó Nhậm Hiên chỉ gật đầu, trong lòng nặng trĩu với những lời nhắc nhở đó. Hắn biết, nếu không cẩn thận, hắn có thể đánh mất thứ mà hắn vừa mới tìm thấy.
Bác sĩ Trần không khỏi tò mò về Phó Nhậm Hiên, ánh mắt anh ta sắc bén hơn hẳn:
"Tôi làm bạn cậu hơn 12 năm rồi, cậu không phải rất ghét con gái sao? Còn nói sẽ không bao giờ kết hôn mà? Bây giờ thì lại cưỡng ép con gái nhà người ta đến mức bị sốc ngất xỉu. Cậu rốt cuộc đã làm gì cô ấy vậy?"
Phó Nhậm Hiên chầm chậm quay mặt lại, ánh mắt hắn có chút khó chịu trước những câu hỏi thẳng thắn: "Đừng nói như thể tôi là kẻ xấu xa. Yên Yên không phải là con gái nhà người ta, em ấy... là một phần của tôi."
Bác sĩ Trần nhướng mày, cảm thấy sự chuyển biến trong cách nói của Phó Nhậm Hiên: "Một phần của cậu? Cậu có chắc là em ấy cũng nghĩ như vậy không? Tại sao cậu lại hành xử như thể cảm xúc của em ấy là thứ mà cậu có thể kiểm soát? Hành động của cậu có thể đã gây ra tổn thương lớn cho cô ấy."
Phó Nhậm Hiên lặng im, một phần trong lòng bị chạm đến: "Tôi không có ý định làm tổn thương em ấy. Chỉ là... Tôi không biết cách nào khác để giữ em ấy ở bên cạnh mình."
"Giữ em ấy bên cạnh?" Bác sĩ Trần thở dài, vẻ mặt đầy lo lắng: "Đó không phải là cách mà cậu nên làm. Nếu muốn có một mối quan hệ thực sự, cậu cần phải tôn trọng cô ấy. Tôn Yên cần một người có thể bảo vệ và chăm sóc, chứ không phải một người khiến cô ấy phải sợ hãi."
Phó Nhậm Hiên im lặng một hồi lâu, ánh mắt nhìn thẳng vào khoảng không, như thể đang suy nghĩ về những gì bác sĩ vừa nói. Hắn biết bác sĩ Trần có lý, nhưng trong lòng hắn lại có những khát khao và cảm xúc lẫn lộn, khiến hắn không thể dễ dàng buông bỏ.
"Tôi... sẽ suy nghĩ về điều đó." Phó Nhậm Hiên cuối cùng nói, nhưng trong giọng nói có phần ngập ngừng.
Bác sĩ Trần thở phào nhẹ nhõm: "Tốt hơn hết là như vậy. Cô ấy cần cậu, nhưng cậu cũng cần phải thay đổi. Đừng để nỗi sợ hãi và sự chiếm hữu lấn át tình yêu của mình."
Phó Nhậm Hiên gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác không dễ chịu. Hắn hiểu rằng mình đã đi quá xa, và nếu không điều chỉnh lại, có thể hắn sẽ mất đi người mà hắn thực sự quan tâm.
Bác sĩ Trần nói: "Cậu nên đưa cô ấy đi kiểm tra sức khỏe và tâm lý đi. Và có điều..."
Thấy anh ta ngập ngừng, Phó Nhậm Hiên nheo mày lạnh lùng: "Điều gì?"
Bác sĩ Trần ấp úng: "Lúc nãy tôi đang khám cho cô ấy, tôi thấy có một viên thuốc nhỏ rớt ở dưới gầm giường. Theo kinh nghiệm của tôi... đó là thuốc tránh thai."
Khuôn mặt Phó Nhậm Hiên trở nên u ám, ánh mắt hắn lạnh như băng, khiến bác sĩ Trần chột dạ. Hắn đứng như một bức tượng, không nói một lời, chỉ cảm thấy một cơn giận dữ cuồn cuộn trong l*иg ngực.
"Phó Nhậm Hiên!" Bác sĩ Trần lo lắng kêu lên, thấy sự thay đổi đột ngột của hắn.
"Được rồi, tôi sẽ tự lo liệu." Phó Nhậm Hiên đáp, giọng nói khô lạnh như cát bụi.
Khi bác sĩ Trần bước vào trong, Phó Nhậm Hiên không kiềm chế được nữa. Hắn nắm chặt tay và đấm một cú mạnh vào tường, âm thanh vang dội trong không gian tĩnh lặng của căn biệt thự. Vết thương từ cú đấm không làm hắn đau, mà ngược lại, chỉ càng gia tăng sự điên cuồng trong lòng.
Nỗi sợ hãi bắt đầu len lỏi trong tâm trí hắn.
"Yên Yên..."
Phó Nhậm Hiên lẩm bẩm, như thể cái tên đó có thể mang lại cho hắn chút bình yên. Nhưng nỗi lo âu không biến mất.
Phó Nhậm Hiên cảm thấy như một cơn bão đang dồn nén trong lòng. Mọi cảm xúc hỗn độn đan xen: Ghen tuông, tức giận, một nỗi sợ hãi sâu thẳm. Hắn muốn giữ Tôn Yên bên mình, nhưng hắn cũng muốn kiểm soát mọi thứ xung quanh cô. Nếu cô ấy cảm thấy cần phải chạy trốn, có nghĩa là hắn đã thất bại.
Ánh mắt Phó Nhậm Hiên bỗng nhiên tối sầm lại, sự cuồng bạo bắt đầu trỗi dậy. Nếu cần, hắn sẽ ép buộc Tôn Yên phải ở bên mình. Không có ai có thể đến gần cô ấy. Hắn sẽ không để bất cứ ai hay bất kỳ điều gì có thể lấy đi Tôn Yên khỏi tay hắn.
Phó Nhậm Hiên quay lại, ánh mắt lạnh lẽo như một con thú đang rình rập.
"Nếu em muốn chạy trốn, vậy thì tôi sẽ khiến em không còn cách nào khác ngoài việc ở lại."
Phó Nhậm Hiên thì thầm, như một lời hứa hẹn đầy đe dọa. Hắn sẽ không chấp nhận sự phản kháng, Tôn Yên sẽ phải hiểu rằng sự chiếm hữu của hắn không chỉ đơn giản là tình yêu.
Phó Nhậm Hiên dần dần bước vào trong phòng, cảm giác như đang tiến vào một trận chiến mà hắn không thể thua. Hắn biết rằng phải kiểm soát tình hình trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm tay. Tôn Yên sẽ hiểu rằng chỉ có hắn mới có thể bảo vệ cô và chỉ có hắn mới có quyền quyết định số phận của cả hai.