Tôn Yên bỗng hỏi, giọng nói pha chút ngập ngừng: "Anh thấy Tôn Nghiên như thế nào? Nếu... nếu anh yêu cô ta thì sao?"
Phó Nhậm Hiên nghe vậy thì đột nhiên trầm xuống, ánh mắt hắn trở nên sắc bén và lạnh lẽo.
"Ý em là gì?" Giọng Phó Nhậm Hiên trầm đυ.c, mang theo sự không vui rõ ràng, khiến Tôn Yên bất giác căng thẳng.
Nhưng Tôn Yên vẫn hít sâu, cố giữ vững ánh mắt, cố để mình không run lên trước sự sắc bén trong đôi mắt Phó Nhậm Hiên.
"Chỉ là... em tò mò." Tôn Yên lúng túng đáp, cố gắng lấy can đảm: "Nếu một ngày nào đó anh yêu Tôn Nghiên, thì em sẽ thế nào? Em... em không biết mình sẽ làm sao nữa."
Ánh mắt Phó Nhậm Hiên đanh lại, nụ cười biến mất, thay vào đó là vẻ không tin nổi, một sự chế giễu đen tối hiện lên trong ánh mắt của hắn. Hắn kéo cô sát lại, vòng tay hắn chắc nịch như muốn khẳng định điều gì đó mạnh mẽ.
"Yên Yên, em thật ngốc." Giọng Phó Nhậm Hiên khàn khàn, lạnh lẽo nhưng tràn đầy quyền lực: "Cả thế giới này với anh, chỉ có em thôi. Em nghĩ anh sẽ yêu một ai khác ngoài em sao? Nghĩ anh sẽ để em rời xa anh sao?"
Tôn Yên giật mình, cảm nhận được sự chiếm hữu mãnh liệt, đầy đáng sợ trong lời Phó Nhậm Hiên nói. Sâu thẳm trong đôi mắt của hắn là một thứ gì đó sâu xa hơn cả tình yêu, một sự ám ảnh tuyệt đối.
Phó Nhậm Hiên đưa tay nâng cằm Tôn Yên lên, nhìn sâu vào đôi mắt đang lung lay vì bất an của cô.
"Đừng bao giờ nói điều gì ngu ngốc như thế nữa." Phó Nhậm Hiên cúi xuống gần hơn, đôi môi gần chạm vào môi Tôn Yên: "Anh chỉ cần em."
Lời nói ấy như một sợi dây vô hình, siết chặt quanh Tôn Yên, không để cô thoát ra. Phó Nhậm Hiên không chờ cô phản ứng mà cúi xuống, hôn cô thật sâu và mãnh liệt, truyền tải tất cả cảm xúc, sự chiếm hữu, và lời hứa mãnh liệt vào trong nụ hôn ấy.
Tôn Yên choáng ngợp, tâm trí như bị cuốn vào sự mãnh liệt mà Phó Nhậm Hiên mang lại, trong khoảnh khắc ấy, tất cả những bất an trong lòng cô dường như bị khóa chặt, như thể không thể tồn tại giữa tình yêu đầy chiếm hữu của Phó Nhậm Hiên.
Phó Nhậm Hiên nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tôn Yên, đôi mắt hắn tối sầm lại khi thấy vẻ ngượng ngùng pha lẫn chút lo lắng trong ánh mắt ướŧ áŧ của cô.
Phó Nhậm Hiên nuốt khan, cố kiềm chế cơn du͙© vọиɠ đang âm ỉ trỗi dậy. Nhưng giọng nói phát ra lại lạnh lẽo đến rợn người, khiến Tôn Yên bất giác run lên.
"Nếu cô ta cứ ám ảnh lấy em không buông." Phó Nhậm Hiên thì thầm, ánh mắt sắc như lưỡi dao: "Thì anh sẽ gϊếŧ cô ta. Em thấy sao?"
Tôn Yên sững người, ánh mắt hoảng hốt dâng tràn. Cô chưa bao giờ thấy Phó Nhậm Hiên đáng sợ đến vậy, như một ngọn lửa đen tối bùng cháy trong mắt hắn.
Tôn Yên cảm nhận được sự quyết tuyệt và sẵn sàng làm mọi thứ vì cô. Cô không biết phải nói gì, sự chiếm hữu trong lời nói của Phó Nhậm Hiên khiến tim cô đập mạnh, vừa sợ hãi vừa bị thu hút bởi cơn cuồng nhiệt không điểm dừng ấy.
Thấy Tôn Yên im lặng, Phó Nhậm Hiên khẽ nhếch môi cười nhạt, bàn tay siết chặt lấy eo cô như muốn khẳng định lần nữa: "Đừng sợ, Yên Yên. Nếu ai dám làm em tổn thương, anh sẽ không ngần ngại khiến họ biến mất khỏi thế giới này."
Đôi mắt của Tôn Yên ánh lên vẻ kỳ lạ khi nghe lời nói đầy đáng sợ của Phó Nhậm Hiên. Cô bỗng thấy bản thân mình cũng bị cuốn theo một cảm giác kỳ lạ, như thể có điều gì đó đã thôi thúc phần bóng tối bên trong cô trỗi dậy.
Tôn Yên nở nụ cười nhạt, ánh mắt sâu thẳm như đang dò xét hắn, xen lẫn chút đắc ý lẫn thử thách.
"Anh có thể làm mọi thứ cho em, đúng không?" Tôn Yên hỏi, giọng nói nhẹ bẫng nhưng lại lạnh lẽo.
Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên chằm chằm, đôi mắt vốn chứa đầy du͙© vọиɠ giờ trở nên sắc bén và nguy hiểm. Phó Nhậm Hiên nhếch môi, một nụ cười mỉa mai hiện lên trên gương mặt điển trai nhưng tàn nhẫn ấy.
"Mọi thứ." Phó Nhậm Hiên đáp, từng chữ như lời thề: "Em muốn điều gì, chỉ cần nói ra, anh sẽ thực hiện."
Tôn Yên như lạc trong lời hứa ấy, cô cảm thấy bản thân vừa đáng sợ vừa hứng thú, một cảm giác điên cuồng cuốn lấy cô. Phần nào đó trong cô, nơi ký ức nhập nhằng và rối loạn, cảm thấy rằng mình đang kiểm soát mọi thứ - kể cả hắn.
Tôn Yên đưa tay run run nắm lấy cổ áo Phó Nhậm Hiên, kéo mạnh hắn cúi xuống gần hơn. Đôi mắt cô nhìn hắn với một vẻ lạ lùng, trong đó pha lẫn sự giận dữ, u uất và cả một nỗi đau khó gọi tên.
"Nếu em muốn anh chết?" Tôn Yên hỏi, giọng nói yếu ớt nhưng đầy thách thức, đôi mắt không rời khỏi Phó Nhậm Hiên.
Phó Nhậm Hiên thoáng ngạc nhiên trước sự táo bạo đột ngột của Tôn Yên, nhưng nụ cười lạnh lùng nhanh chóng trở lại trên gương mặt hắn. Đôi tay hắn vươn lên, giữ lấy bàn tay đang nắm cổ áo mình, từng ngón tay từ tốn vuốt ve ngón tay cô như muốn trấn an.
"Yên Yên." Phó Nhậm Hiên thì thầm, đôi mắt tối lại, sâu thẳm như hút cạn mọi thứ xung quanh: "Nếu em muốn anh chết, thì anh cũng sẽ chỉ chết trong vòng tay em thôi."
Phó Nhậm Hiên cúi sát hơn nữa, hơi thở của hắn phả nhẹ lên má Tôn Yên, làm cho sự căng thẳng càng thêm nặng nề.
Phó Nhậm Hiên kéo tay Tôn Yên từ từ xuống, giữ chặt trong lòng bàn tay mình, ánh mắt đầy chiếm hữu và nguy hiểm, khiến cô không thể nào rời khỏi hắn.
Phó Nhậm Hiên chợt nghĩ đến điều gì đó, hắn mạnh bạo kéo Tôn Yên đứng dậy, ánh mắt hắn ánh lên tia thích thú kỳ lạ, trong khi cô bắt đầu hốt hoảng.
Vừa nãy, vẻ mặt lạnh lùng của Tôn Yên bỗng tan biến, thay vào đó là sự lo lắng và ánh mắt run sợ khi nhận ra mình vừa nói ra điều gì.
"Xin lỗi... em không cố ý muốn anh chết." Tôn Yên lí nhí, giọng nói run rẩy. Cô cảm thấy hối hận và sợ rằng lời nói của mình có thể đã khơi gợi điều gì đó kinh khủng trong Phó Nhậm Hiên.
Phó Nhậm Hiên không trả lời ngay. Hắn chỉ cười lạnh lẽo, đôi mắt sắc bén khóa chặt vào ánh mắt đầy bất an của Tôn Yên, im lặng quan sát như đang tận hưởng từng chút nỗi sợ hãi mà cô đang cố giấu.
"Không cố ý ư?" Phó Nhậm Hiên chậm rãi hỏi, giọng điệu đầy vẻ trêu ngươi: "Em thật sự nghĩ là anh sẽ để em thoát khỏi anh chỉ bằng một lời xin lỗi sao?"
Tôn Yên lúng túng, không biết phải nói gì để trấn an Phó Nhậm Hiên. Trong lòng cô dâng lên nỗi sợ mơ hồ, như thể hắn đã nhìn thấu hết thảy suy nghĩ của cô và chỉ đang chờ đợi giây phút để tiếp tục trò chơi chiếm hữu đầy nguy hiểm của mình.
Tôn Yên không hiểu tại sao có nhiều lúc mình như biến thành người khác vậy, sự lạnh lùng đó mang dáng vẻ uất ức khóc đau đớn kia. Cô cứ như một bệnh nhân tâm thần phân liệt, không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Những mảnh ký ức vỡ vụn, mơ hồ làm Tôn Yên cảm thấy hoang mang, tựa như không còn là chính mình. Tại sao cô lại bị như vậy? Cô không thể nhớ được, nhưng cảm giác ấy như một cơn ác mộng không có điểm dừng.
Bất chợt, những giọt nước mắt nóng hổi tuôn trào, lăn dài trên má. Tôn Yên bấu lấy cánh tay Phó Nhậm Hiên, đôi bàn tay run rẩy của cô như muốn níu kéo một điều gì đó, một chút an ủi giữa cơn bão lòng.
Tôn Yên khóc nức nở, từng tiếng nấc bật ra không thể kiềm chế: "Không... có cố ý đâu... xin lỗi..."
Tuy nhiên, Phó Nhậm Hiên vẫn lạnh lùng, không mảy may động lòng.
Phó Nhậm Hiên kéo Tôn Yên đi lên cầu thang, từng bước chân vang vọng trong không gian tĩnh lặng, như âm thanh của một bản nhạc buồn. Hắn hướng về căn phòng lạ lẫm trên tầng hai, ở cuối dãy hành lang.
Tôn Yên cảm thấy nỗi sợ hãi ập đến, như những cơn sóng lớn quấn lấy cô, mỗi giây phút trôi qua lại khiến cô thêm hoang mang và bất an.
Tôn Yên nhìn quanh, mọi thứ đều trở nên mờ mịt trong tâm trí, chỉ còn lại hình ảnh của Phó Nhậm Hiên. Hắn là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng giờ đây sự mạnh mẽ đó lại khiến cô cảm thấy mình nhỏ bé và bất lực.
Tim Tôn Yên đập mạnh trong l*иg ngực, cảm giác như mọi đường lui đã bị chặn lại, cô chỉ có thể bước tiếp vào bóng tối phía trước.
Phó Nhậm Hiên không nói gì, nhưng sự im lặng của hắn lại như một lời đe dọa, khiến Tôn Yên càng thêm hoảng loạn. Cô muốn chạy trốn, nhưng lại không biết chạy đi đâu. Nỗi sợ càng lúc càng quấn lấy cô, khiến cô cảm thấy như không còn đường thoát.
Tôn Yên ngơ ngác hỏi: "Chúng ta... đi đâu vậy?"
Giọng nói của Tôn Yên run rẩy, như một chú chim nhỏ bị lạc giữa bão tố. Trong không khí căng thẳng, mỗi bước đi của Phó Nhậm Hiên đều như một nhát dao chém vào trái tim cô, khiến nỗi sợ hãi càng thêm nặng nề.
Phó Nhậm Hiên cúi xuống, gương mặt hắn hiện lên như một con ác quỷ, nụ cười man rợ trên môi khiến tim Tôn Yên đập loạn: "Muốn anh chết? Thì phải xem em có dám gϊếŧ anh không đã, vì anh chỉ chết trong tay em thôi, Yên Yên..."
Phó Nhậm Hiên nói với vẻ lạnh lùng nhưng lại mang chút thích thú, ánh mắt sáng lên với một ngọn lửa khát khao. Giọng nói của hắn như một phép thuật, khiến Tôn Yên bị cuốn vào một thế giới tối tăm mà không thể thoát ra.
Cảm giác sợ hãi xâm chiếm tâm trí Tôn Yên, khiến cô khóc lớn hơn, từng giọt nước mắt rơi xuống như những viên ngọc trai: "Xin lỗi... xin lỗi... không muốn đâu... thả em ra... chúng ta... xuống lầu đi..."
Giọng Tôn Yên nghẹn ngào, như cầu xin Phó Nhậm Hiên hiểu cho nỗi lòng của mình. Cô cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt, trong đầu vang lên những suy nghĩ hỗn loạn.
Phó Nhậm Hiên chỉ cười, ánh mắt vẫn tràn đầy hứng thú. Hắn như một kẻ đi săn, cảm nhận được sự sợ hãi và lo lắng từ Tôn Yên, càng khiến hắn thêm ham muốn chinh phục.
Mỗi giọt nước mắt của Tôn Yên như một liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng làm tăng thêm sự phấn khích trong Phó Nhậm Hiên. Hắn biết rằng mình nắm giữ mọi quyền lực, điều đó khiến hắn cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.
Khi Phó Nhậm Hiên kéo Tôn Yên lên cầu thang, từng bước chân như dội xuống như những nhịp trống, Tôn Yên cảm nhận được sự áp lực càng lúc càng lớn. Cô muốn phản kháng, muốn la hét, nhưng lại không thể.
"Đừng lo lắng." Phó Nhậm Hiên thì thầm: "Một khi em hiểu được mình thực sự muốn gì, tất cả sẽ dễ dàng hơn."
Trong thâm tâm, Tôn Yên cảm thấy như có một tiếng nói khác vang lên, một phần của cô đang cười nhạo sự yếu đuối này.
Phó Nhậm Hiên không chỉ là kẻ thù, mà còn là người có thể mở ra một cánh cửa dẫn đến sự thật mà cô chưa từng dám đối diện. Cô đã từng sống trong một thế giới đầy tĩnh lặng, nhưng giờ đây, sự hỗn loạn này như một cơn sóng dữ, cuốn trôi mọi thứ.
Cuối cùng, khi họ đến trước một cánh cửa khép hờ, Tôn Yên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết.
Phó Nhậm Hiên dừng lại, quay sang nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo: "Bây giờ, em sẽ chọn. Làm những gì em muốn, hay... chúng ta sẽ có một trò chơi khác?"
Phó Nhậm Hiên nhếch mép cười, trong khi Tôn Yên chỉ có thể lặng lẽ thở dài, cảm thấy mình đang đứng trên bờ vực của một cái gì đó không thể lường trước.