Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 59: Truy tìm

Trong căn phòng CEO rộng lớn và sang trọng, Phó Nhậm Hiên ngồi lạnh lùng trên chiếc ghế da cao cấp, ánh mắt sâu thẳm đầy uy quyền và bí ẩn.

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào khiến gương mặt Phó Nhậm Hiên trở nên càng sắc nét, từng đường nét hoàn hảo không tì vết.

Khí chất của Phó Nhậm Hiên toát lên sự lãnh đạm, tạo ra một bầu không khí căng thẳng và áp lực.

Phó Nhậm Hiên không cần phải nói gì, nhưng sự hiện diện của hắn đủ để khiến bất kỳ ai bước vào đều phải dè dặt.

Trên bàn làm việc là những tập tài liệu quan trọng, nhưng đôi mắt Phó Nhậm Hiên chỉ chăm chú nhìn xa xăm, như đang suy tính điều gì đó.

Thư ký Đỗ gõ cửa nhẹ, rồi bước vào phòng với dáng vẻ điềm tĩnh và chuyên nghiệp, trong tay là một tập tài liệu dày cộm, cậu tiến đến bàn làm việc của Phó Nhậm Hiên, đôi mắt thoáng qua vẻ dè chừng nhưng nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh. Đặt tài liệu xuống, cậu cúi đầu khẽ nói:

"Thưa Phó tổng, đây là tài liệu về việc kinh doanh của Hắc Bang mà ngài yêu cầu."

Phó Nhậm Hiên ngước lên, đôi mắt sắc lạnh lướt qua gương mặt thư ký Đỗ rồi dừng lại ở tập tài liệu trên bàn.

Phó Nhậm Hiên không nói gì, chỉ đưa tay mở tập tài liệu, xem xét từng trang với vẻ mặt không để lộ chút cảm xúc nào. Sự yên tĩnh trong phòng càng làm tăng thêm vẻ quyền lực đáng sợ toát ra từ hắn.

Thư ký Đỗ đứng một bên, thận trọng quan sát từng biểu hiện nhỏ của Phó Nhậm Hiên.

Trong giây phút ấy, cậu cảm nhận rõ ràng áp lực và sự lạnh lùng của người đàn ông đang ngồi trước mặt mình – một người đàn ông nắm quyền sinh sát trong tay, luôn đứng đầu và điều hành mọi thứ bằng sự tàn nhẫn và không khoan nhượng.

Phó Nhậm Hiên liếc nhìn sơ qua tập tài liệu, đôi mắt lạnh lùng và sắc bén lướt nhanh từng trang giấy, chỉ trong chốc lát đã nắm bắt hết các chi tiết quan trọng. Không cần quá nhiều thời gian để suy nghĩ, hắn đưa ra quyết định một cách dứt khoát.

"Liên hệ với người của chúng ta ở Hắc Bang, bảo họ tiến hành như kế hoạch."

Giọng Phó Nhậm Hiên trầm, đều nhưng chứa đựng sự uy quyền không thể chối từ.

Thư ký Đỗ gật đầu, nhanh chóng ghi chép lại những chỉ đạo của Phó Nhậm Hiên. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng khí thế áp đảo từ người đàn ông trước mặt.

Sự điềm tĩnh và lạnh lùng của Phó Nhậm Hiên thể hiện rằng những vấn đề liên quan đến thế giới ngầm hay bất cứ chuyện gì phức tạp, đối với Phó Nhậm Hiên chỉ là chuyện thường ngày.

Sau khi hoàn thành, Phó Nhậm Hiên gập tập tài liệu lại, đẩy về phía thư ký Đỗ rồi tiếp tục cúi xuống làm việc khác, như thể mọi thứ đã được giải quyết chỉ trong tích tắc.

Đối với Phó Nhậm Hiên, không có vấn đề nào không thể xử lý, tất cả đều là những quân cờ trong tay, hắn chính là người điều khiển chúng theo ý mình.

Phó Nhậm Hiên ngồi trầm ngâm trong phòng làm việc, ánh mắt nhìn xa xăm đầy suy tư.

Bóng tối và sự yên tĩnh bao trùm lấy căn phòng, chỉ còn lại một vài tia sáng yếu ớt từ chiếc đèn bàn chiếu lên khuôn mặt đầy góc cạnh của Phó Nhậm Hiên.

Những hình ảnh đêm qua hiện lên trong đầu – khoảnh khắc hắn lạnh lùng chiếm hữu Tôn Yên, không để lại bất kỳ sự thương xót nào.

Dù sự tàn nhẫn của Phó Nhậm Hiên chưa bao giờ khiến hắn bận tâm, nhưng trong lòng vẫn có một chút xao động mơ hồ khi nghĩ đến Tôn Yên.

Đôi mắt sâu thẳm của Phó Nhậm Hiên thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp, nhưng rất nhanh lại trở về với vẻ lạnh lùng quen thuộc. Hắn biết bản thân không bao giờ cho phép ai chạm đến điểm yếu của mình, kể cả là Tôn Yên.

Tối qua, Phó Nhậm Hiên đã vượt qua mọi giới hạn. Trong đôi mắt ấy, hắn từng thấy được nỗi đau và sự bất lực, nhưng trái tim hắn dường như bị đóng băng, không một chút mềm lòng.

Đối với Phó Nhậm Hiên, sự kiểm soát tuyệt đối là cách duy nhất hắn hiểu để bảo vệ bản thân và đạt được mọi thứ mình muốn.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến ánh mắt của Tôn Yên, có thứ gì đó trong lòng hắn như trỗi dậy. Phó Nhậm Hiên khẽ nhắm mắt, đôi tay siết chặt lại, không rõ là hối hận hay chỉ là sự dao động thoáng qua.

Nhưng Phó Nhậm Hiên không cho phép mình yếu đuối. Đối với hắn, đây chỉ là một cảm giác tạm thời, ngày mai, hắn sẽ lại tiếp tục với bản ngã lạnh lùng và tàn nhẫn của mình.

Thư ký Đỗ ấp úng, cảm giác hồi hộp dâng cao khi đứng trước Phó Nhậm Hiên. Cậu hít một hơi sâu, giọng nói có phần run rẩy:

"Thưa Phó tổng... lúc nãy, bác sĩ Trần đã báo với tôi rằng Tôn Yên đã trốn viện. Cô ấy không chỉ bỏ đi mà còn... khống chế nhân viên y tá."

Thư ký Đỗ dừng lại, cảm nhận sự tĩnh lặng nặng nề đang bao trùm không gian.

Nghe thấy những lời của thư ký Đỗ, đôi mắt Phó Nhậm Hiên tối sầm lại, trong giây lát ánh lên một tia giận dữ.

Đôi môi mím chặt, Phó Nhậm Hiên nhìn chằm chằm vào thư ký, khiến cậu ta cảm thấy áp lực đè nặng, hô hấp trở nên khó khăn.

Giọng Phó Nhậm Hiên trầm và lạnh như băng: "Cậu nói Yên Yên đã trốn viện và còn khống chế cả nhân viên y tá?"

Thư ký Đỗ gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh trước khí thế áp đảo của Phó Nhậm Hiên, rồi tiếp tục: "Vâng, thưa Phó tổng... bác sĩ Trần báo lại rằng cô ấy rất giận dữ, nên có lẽ đã quay về Phó gia."

Phó Nhậm Hiên im lặng, mắt hắn khẽ nheo lại, suy nghĩ xoáy sâu vào từng lời của thư ký Đỗ. Tôn Yên vốn không phải là người có hành động bộc phát, thế mà giờ lại dám trốn viện và còn chống đối nhân viên y tế. Điều này chỉ chứng tỏ cô ấy đang ở mức đỉnh điểm của sự tức giận... tất cả là vì hắn.

Một nụ cười nhếch mép đầy lạnh lẽo thoáng qua gương mặt Phó Nhậm Hiên.

Phó Nhậm Hiên đứng dậy, khoác lấy áo vest, đôi mắt đầy vẻ nguy hiểm như đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ hành động nào của Tôn Yên.

Phó Nhậm Hiên không nghĩ rằng Tôn Yên sẽ dám làm tới mức này, nhưng điều đó chỉ làm cho cô trở nên thú vị hơn trong mắt hắn.

"Chuẩn bị xe. Tôi sẽ tự đến Phó gia."

Phó Nhậm Hiên ra lệnh, ánh mắt lạnh lùng và đầy uy quyền, khiến thư ký Đỗ không dám nói thêm lời nào.

Phó Nhậm Hiên đứng yên một lúc, tay vuốt nhẹ cổ tay áo, đôi mắt sắc lạnh nhưng lại ẩn chứa một chút gì đó mơ hồ. Có lẽ trong lòng hắn, đây là một phần lý do khiến Tôn Yên không thể trốn thoát khỏi hắn.

Thư ký Đỗ nghe điện thoại, sắc mặt cậu trầm xuống, cẩn trọng nhìn Phó Nhậm Hiên, đôi mắt thoáng chút do dự khi nói tiếp:

"Thưa Phó tổng.. bà quản gia Lưu vừa báo lại, cô Tôn Yên... cô ấy đã làm loạn ở biệt thự. Sau đó, cô ấy còn thu dọn đồ đạc... và đã bỏ trốn."

Phó Nhậm Hiên sững lại trong khoảnh khắc, đôi mắt sắc bén tối sầm hơn, vẻ lạnh lùng trên gương mặt bỗng trở nên nguy hiểm đến đáng sợ. Tôn Yên thực sự đã vượt khỏi mọi dự đoán của hắn, cô dám làm loạn và còn cả gan bỏ trốn khỏi hắn.

Cơn giận giữ như ngọn lửa âm ỉ trong lòng Phó Nhậm Hiên, từng lời của thư ký Đỗ chỉ càng làm cho ngọn lửa đó bùng lên mạnh mẽ hơn.

Phó Nhậm Hiên siết chặt nắm tay, những ngón tay trắng bệch vì lực siết quá mạnh. Ánh mắt lạnh lẽo và sâu thẳm của hắn lộ rõ vẻ tàn nhẫn, như thể mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của hắn, không ai có quyền rời bỏ hắn, kể cả Tôn Yên.

Giọng nói của Phó Nhậm Hiên trầm thấp nhưng uy lực khiến cả không gian như đóng băng: "Chuẩn bị người truy tìm cô ấy. Cô ấy nghĩ mình có thể thoát khỏi tôi sao? Để tôi xem cô ấy có thể đi được bao xa."

Thư ký Đỗ gật đầu, nhanh chóng nhận lệnh, không dám nhìn vào ánh mắt sắc lạnh của Phó Nhậm Hiên thêm một giây nào.

Trong lòng cậu ta hiểu rõ, một khi Phó Nhậm Hiên đã ra lệnh, không một ai có thể tránh thoát khỏi sự kiểm soát của hắn. Và lần này, Tôn Yên có lẽ cũng sẽ không là ngoại lệ.

Khi cửa phòng đóng lại, Phó Nhậm Hiên đứng yên, đôi mắt đăm đăm nhìn về phía xa, như đã sẵn sàng đối đầu với mọi thứ. Nếu Tôn Yên muốn bỏ trốn, hắn sẽ khiến cô hiểu rằng việc rời khỏi hắn là điều không thể.

Gương mặt Phó Nhậm Hiên lạnh lùng như tạc đá, đôi mắt ánh lên sự sắc lạnh khiến bất kỳ ai đối diện cũng phải run sợ. Không một chút do dự, hắn rút điện thoại ra, giọng nói trầm thấp nhưng chứa đựng uy quyền tuyệt đối.

Lần lượt, Phó Nhậm Hiên gọi cho từng nhóm xã hội đen và sát thủ mà hắn có quan hệ. Mỗi cuộc gọi đều ngắn gọn, dứt khoát và đầy áp lực.

"Có nhiệm vụ." Giọng Phó Nhậm Hiên lạnh như băng: "Tìm một người tên là Tôn Yên. Phải tìm bằng được, bất kể cô ấy đang ở đâu. Mọi phương tiện, mọi biện pháp đều được chấp nhận."

Người ở đầu dây bên kia lập tức nhận lệnh, biết rõ rằng một nhiệm vụ do Phó Nhậm Hiên giao phó không thể bị xem nhẹ. Giọng hắn tiếp tục vang lên trong không gian, lần này còn kèm theo lời hứa hẹn về phần thưởng:

"Tìm được cô ấy, tiền thưởng sẽ lớn gấp đôi bình thường. Nhưng nếu để cô ấy trốn thoát... các người biết điều gì sẽ xảy ra rồi đấy."

Từng lời nói của Phó Nhậm Hiên đều chứa đựng sự uy hϊếp và đe dọa, khiến cho các nhóm xã hội đen, sát thủ phải khẩn trương lên kế hoạch truy tìm.

Mạng lưới tìm kiếm của Phó Nhậm Hiên nhanh chóng lan rộng khắp nơi, không một góc khuất nào không bị bủa vây.

Phó Nhậm Hiên nắm chặt điện thoại, ánh mắt đầy toan tính, không chút dao động.

Tôn Yên đã dám thách thức quyền lực của Phó Nhậm Hiên, dám bỏ trốn khỏi sự kiểm soát của hắn – điều đó không thể chấp nhận được. Cô sẽ phải trả giá cho sự ngông cuồng này, hắn sẽ tự tay đưa cô trở lại, dù phải sử dụng đến bất kỳ phương cách nào.

Trong đầu Phó Nhậm Hiên, Tôn Yên không thể nào thoát khỏi hắn được. Hắn sẽ tìm ra cô, kéo cô trở lại bên mình – để cô biết rằng không có cách nào trốn thoát khỏi sự kiểm soát của hắn.

Thư ký Đỗ cẩn thận bước vào phòng, đôi mắt thoáng vẻ lo lắng nhưng vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp khi đưa chiếc iPad cho Phó Nhậm Hiên.

"Thưa Phó tổng, có đoạn ghi hình này.. là từ camera an ninh tại Phó gia. Bà quản gia Lưu gửi lên."

Phó Nhậm Hiên nhíu mày, đôi mắt sắc lạnh đầy sự cảnh giác khi cầm lấy iPad.

Ngay lập tức, màn hình hiện lên hình ảnh Tôn Yên, cô xuất hiện trước biệt thự Phó gia, gương mặt lạnh lùng và vô cảm đến đáng sợ. Mái tóc cô hơi rối, còn bộ đồ bệnh nhân lỏng lẻo như minh chứng cho cuộc trốn chạy liều lĩnh khỏi bệnh viện. Nhưng điều khiến hắn sửng sốt chính là hành động tiếp theo của cô.

Không chút do dự, Tôn Yên bước thẳng vào biệt thự, khi quản gia Lưu tiến đến ngăn cản, cô ấy đã đưa tay lên, siết mạnh vào cổ bà quản gia. Gương mặt cô không biểu hiện chút cảm xúc nào, như thể sự giận dữ đã biến thành thứ gì đó còn sâu sắc và lạnh lẽo hơn.

Phó Nhậm Hiên nhìn cảnh tượng ấy, ánh mắt càng trở nên tối sầm và sắc bén hơn. Không còn chút nghi ngờ nào về quyết tâm của Tôn Yên lúc này.

Tôn Yên đã thực sự vượt khỏi tầm kiểm soát của Phó Nhậm Hiên, biến đổi thành một người hoàn toàn khác, một người dám chống lại cả quyền uy và sức mạnh mà hắn áp đặt.

Nắm chặt chiếc iPad trong tay, Phó Nhậm Hiên hít một hơi sâu để kiểm soát cơn giận đang sục sôi trong lòng.

Tôn Yên đang muốn khiêu chiến với Phó Nhậm Hiên? Tốt thôi.

Phó Nhậm Hiên sẽ đích thân đến Tôn gia, để xem cô có thể cứng rắn đến mức nào. Và lần này, hắn sẽ đảm bảo rằng cô không bao giờ có thể bỏ trốn thêm lần nào nữa.

"Chuẩn bị xe." Phó Nhậm Hiên lạnh lùng ra lệnh, không một chút cảm xúc trong giọng nói.

Thư ký Đỗ nhanh chóng gật đầu và rời đi, không dám nấn ná thêm, trong lòng thấp thỏm với dự cảm về cơn giận dữ sẽ không dễ gì nguôi ngoai của Phó Nhậm Hiên.