Trần Kiến Minh tiếp tục giải thích với giọng nghiêm túc:
"Angle là biệt danh của một trong những "thợ săn tác giả."Bọn chúng không chỉ là những tên tội phạm thông thường mà còn là những kẻ nguy hiểm, có khả năng xuyên không và xâm nhập vào các tiểu thuyết. Chúng gϊếŧ chết các tác giả mà không phân biệt tuổi tác, giới tính hay chủng tộc, chỉ để thỏa mãn sở thích tàn bạo của mình."
Ánh mắt của Trần Kiến Minh trở nên nặng nề hơn khi tiếp tục:
"Bọn chúng xâm nhập vào các câu chuyện để chơi đùa với nhân vật, điều khiển số phận của họ, cuối cùng là phá hủy thế giới tiểu thuyết đó. Khi một thế giới tiểu thuyết bị sụp đổ, nó có thể tạo ra những lỗ hổng không gian, ảnh hưởng đến nhiều thực tại khác, khiến cho mọi thứ trở nên hỗn loạn."
Tôn Yên nghe thấy, lập tức trong đầu hiện lên gương mặt của Tôn Nghiên.
Gương mặt vốn xinh đẹp nhưng giờ đây méo mó, biến dạng, lộ rõ sự tà ác và đầy hiểm nguy.
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khi Tôn Yên chợt nhận ra khả năng Tôn Nghiên chính là "Angel".
"Vậy, Angle đang ở đâu?" Tôn Yên hỏi.
Trần Kiến Minh nhìn Tôn Yên, ánh mắt chứa đầy sự đánh giá và một chút ngạc nhiên. "Chưa biết, nhưng mà.. cô không sợ hãi sao? Cô ta rất mạnh và tàn nhẫn."
Tôn Yên đáp lại: "Tôi chỉ muốn về nhà thôi, tôi không sợ gì nữa."
Trần Kiến Minh gật đầu, sự tôn trọng trong ánh mắt càng rõ ràng hơn.
Trần Kiến Minh đưa cho Tôn Yên một xấp tài liệu mật, bên trong chứa những thông tin chi tiết về Angle và những thợ săn tác giả khác. Cậu giải thích:
"Bọn chúng có năng lực riêng gọi là hệ thống, điều này khiến cho bọn chúng trở thành "vị thần" ở thế giới này. Angle sở hữu một hệ thống đặc biệt, cho phép cô ta quay ngược thời gian và thao túng ký ức của người khác. Điều này khiến cô ta trở thành một kẻ cực kỳ nguy hiểm."
Tôn Yên lắng nghe, nhưng khi những từ cuối cùng của Trần Kiến Minh vang lên, cô bỗng nhiên ném xấp tài liệu xuống bàn với vẻ mặt kiên quyết. Cô cười nhạt, ánh mắt trở nên sắc lạnh:
"Thế thì tôi đã biết là ai rồi."
Trần Kiến Minh ngạc nhiên, ngay lập tức hỏi: "Là ai?"
Tôn Yên nhìn thẳng vào mắt Trần Kiến Minh, giọng cô lạnh lẽo: "Nữ chính của tiểu thuyết này – Tôn Nghiên."
Trần Kiến Minh kinh ngạc nhìn Tôn Yên, sự ngỡ ngàng hiện rõ trên gương mặt cậu. Cậu không thể tin rằng nữ chính của câu chuyện lại chính là kẻ mà họ đang truy lùng.
Cả hai đều nhận ra tầm quan trọng của thông tin này.
"Tại sao cô lại nghĩ vậy?"
Trần Kiến Minh cau mày, giọng nói đầy nghi hoặc:
"Nữ chính không thể nào là Angel, tên sát nhân hàng loạt đó được. Tôn Nghiên, dù có nhiều điểm đáng ngờ, nhưng không có gì chứng minh cô ta lại là kẻ máu lạnh gϊếŧ người. Cô ấy là trung tâm của câu chuyện này, không thể nào là nhân vật tàn nhẫn như vậy."
Tôn Yên cười lạnh, ánh mắt vô cám, cô chống cằm, giọng nói đều đều nhưng đầy u ám: "Ngày hôm trước.. tôi đã quay về quá khứ."
Trần Kiến Minh không tin vào tai mình, nhìn Tôn Yên chằm chằm, cố tìm kiếm chút dấu hiệu nào đó chứng minh cô đang đùa.
Tôn Yên tiếp tục kể, giọng nói thoáng chút mỉa mai: "Buổi tối hôm đó, tôi ở biệt thự Tôn gia và có một cuộc trò chuyện với Tôn Nghiên. Cô ta khuyên tôi gϊếŧ nam chính - Phó Nhậm Hiên. Sau đó, không ngần ngại, cô ta tự vẫn ngay trước mặt tôi. Mục đích có lẽ muốn xóa ký ức tôi chăng?"
Tôn Yên ngừng lại một chút, ánh mắt thoáng lạnh lẽo khi hồi tưởng:
"Nhưng rồi, mọi thứ đột ngột quay trở lại buổi chiều cùng ngày. Ký ức của tôi gần như bị xé nát.. nhưng có lẽ, tôi đã kháng cự được sức mạnh đó. Và sáng nay, tôi đã nhớ lại tất cả."
Hai người nhìn nhau, hiểu rằng họ đang đứng trước một thách thức lớn hơn nhiều so với những gì họ từng tưởng tượng.
Tôn Yên nhếch môi, ánh mắt sắc bén và lạnh lẽo. Nụ cười mỉa mai hiện lên, phản chiếu một quyết tâm không thể lay chuyển.
Đôi mắt Tôn Yên thâm trầm, tràn ngập một nỗi quyết liệt đầy kiêu hãnh, như thể cô đã chuẩn bị sẵn sàng đối diện với mọi hiểm nguy, không một chút do dự hay sợ hãi.
Tôn Yên nhìn vào khoảng không, giọng nói trầm ổn vang lên như một lời tuyên chiến.
"Hiện giờ Phó Nhậm Hiên đang truy lùng tôi." Tôn Yên bình thản nói, nhưng từng lời từng chữ mang theo sự căm phẫn sâu lắng: "Hắn muốn chiếm hữu tôi. Và nếu bị bắt lại.. có lẽ tôi sẽ không thể quay về được nữa."
Trần Kiến Minh sững sờ nhìn Tôn Yên, đôi mắt đầy ngỡ ngàng, như không thể tin vào những điều vừa nghe thấy.
Trong ánh mắt Trần Kiến Minh thoáng hiện vẻ lo lắng xen lẫn với sự bối rối.
Trần Kiến Minh cố tìm kiếm trên gương mặt lạnh lùng của Tôn Yên một dấu hiệu gì đó để có thể ngăn cản, nhưng tất cả chỉ là bức tường sắt đá của một người đã sẵn sàng đi vào hiểm nguy.
"Tối nay tôi sẽ quay về Tôn gia và hành động." Tôn Yên tuyên bố, giọng nói lạnh lùng mà kiên định, không cho phép ai phản đối.
"Cô điên rồi!" Trần Kiến Minh bật lên, sự lo lắng trong giọng nói càng rõ ràng: "Cô ta sẽ lại quay ngược thời gian mất."
Tôn Yên quay sang nhìn Trần Kiến Minh, ánh mắt sắc như dao cắt, vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng toát lên từ từng đường nét trên gương mặt.
"Không sao." Tôn Yên nói, giọng trầm nhưng vô cùng chắc chắn, như thể đây là một quyết định đã được suy tính từ rất lâu: "Tôi muốn thử xem năng lực của Tôn Nghiên đến đâu."
Tôn Yên dừng lại, ánh mắt trầm ngâm như hồi tưởng lại, trong lòng ngập tràn ký ức mà chỉ mình cô hiểu.
"Lần trước, mọi thứ chỉ diễn ra trong một ngày..." Tôn Yên ngước nhìn xa xăm, trên gương mặt hiện rõ vẻ thách thức đầy bí ẩn.
Nhìn Tôn Yên lúc này, Trần Kiến Minh chợt nhận ra rằng Tôn Yên không chỉ là một người sống trong cuốn tiểu thuyết mà cậu từng biết, mà là một kẻ bất chấp tất cả để đạt được mục tiêu, dù cho phải đối mặt với nguy hiểm không thể đoán trước.
Đó là điều khiến Trần Kiến Minh vừa sợ hãi, vừa nể phục.
Tôn Yên khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo Trần Kiến Minh. Trong khoảnh khắc, nét mặt cô như tan vào bóng tối, mang theo một vẻ bí ẩn khó nắm bắt. Cô nói chậm rãi, giọng đều và sắc như lưỡi dao:
"Cậu hãy ghi chép lại cuộc gặp gỡ này đi. Viết vào nhật ký, cẩn thận từng chi tiết."
Trần Kiến Minh thoáng khựng lại, ánh mắt lấp lánh vẻ ngạc nhiên và hoang mang. Cậu chưa hiểu hết ẩn ý trong lời nói của Tôn Yên, nhưng cũng cảm nhận được sự nghiêm trọng trong đó.
Tôn Yên tiếp tục, từng lời nói trầm xuống, như nhấn chìm không gian xung quanh vào một thứ áp lực vô hình.
"Có lẽ...nhật ký sẽ được lưu trữ lại. Nếu thời gian lại quay ngược, ít nhất cậu sẽ có một dấu vết, để biết được cuộc gặp gỡ này thực sự đã diễn ra."
Tôn Yên nói đến đây, đôi mắt trở nên trầm ngâm và xa xăm, như đang nhìn về một thực tại khác.
Nét mặt lạnh lùng ấy chỉ thoáng hiện lên một chút ưu tư, như thể Tôn Yên đã dự liệu trước tất cả những gì có thể xảy ra.
Trần Kiến Minh nhìn Tôn Yên, cảm giác vừa nể phục, vừa lo sợ, nhưng cuối cùng, cậu chỉ gật đầu, rồi vội vã lấy sổ tay ra ghi lại từng chi tiết.
Trần Kiến Minh nhìn Tôn Yên, vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên gương mặt cậu.
"Sao cô không ghi luôn?" Cậu hỏi, sự lo lắng càng dâng cao khi nghĩ đến những gì Tôn Yên đang phải đối mặt.
Tôn Yên lạnh nhạt đáp, ánh mắt sắc lạnh như kim loại: "Phó Nhậm Hiên sẽ biết. Hắn ta có sự chiếm hữu rất mãnh liệt. Nếu tôi ghi lại cuộc gặp gỡ với cậu... có lẽ cậu sẽ chết đấy."
Tôn Yên ngừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Trần Kiến Minh, không một chút chần chừ: "Hắn không bỏ qua nếu tôi đi gặp người con trai khác."
Câu nói của Tôn Yên khiến Trần Kiến Minh không khỏi rùng mình. Cậu cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, như thể một lời đe dọa lấp lánh giữa sự tĩnh lặng.
Tôn Yên gõ gõ vào đầu mình, hành động này vừa có phần ngốc nghếch, vừa thể hiện sự cương quyết: "Cho nên.. tôi sẽ lưu trữ ký ức trong này. Dù quay ngược thời gian, đầu tôi sẽ đau đến phát nổ.. nhưng tôi chịu được."
Tôn Yên dứt khoát, ánh mắt kiên định như sắt thép, thể hiện rõ ràng rằng không có gì có thể lay chuyển quyết tâm của cô.
Cả hai đều nhận ra rằng đây không chỉ là một cuộc gặp gỡ thông thường; đây là một cuộc chiến mà cả tâm trí và cơ thể đều phải chịu đựng.
Tôn Yên nhìn Trần Kiến Minh: "Tôi cần cậu giúp đấy. Đặc nhiệm F. Hợp tác chứ?"
Trần Kiến Minh không ngần ngại, cậu mỉm cười, một nụ cười vừa phấn khởi vừa quyết tâm.
"Hợp tác." Cậu đáp, vẻ mặt thể hiện sự hăng hái và quyết tâm không thua kém.
Rồi, Trần Kiến Minh giơ tay ra bắt tay với Tôn Yên, một cái bắt tay chặt chẽ, thể hiện sự liên kết và cam kết giữa hai người.
Khoảnh khắc đó như một lời thề ngầm, khẳng định rằng họ sẽ cùng nhau đối mặt với những thử thách phía trước, bất chấp mọi hiểm nguy.
Ánh mắt của cả hai đều lấp lánh một niềm hy vọng mạnh mẽ, như thể giữa những bất ổn, họ đã tìm thấy một mục đích chung để chiến đấu.