Phó Nhậm Hiên bước vào phòng ngủ, ánh mắt sắc lạnh lướt khắp không gian hỗn độn trước mặt.
Tủ quần áo bị lục tung, đồ đạc vương vãi khắp nơi, từng ngăn kéo mở bung ra, như thể ai đó đã vội vã tìm thứ gì đó để mang theo.
Phó Nhậm Hiên dừng lại một chút, đôi mắt sâu thẳm thoáng chút âm u.
Ánh nhìn của Phó Nhậm Hiên rơi xuống cửa sổ đang mở toang, rèm cửa bay phấp phới trong cơn gió đêm, cùng với sợi dây dài được thắt từ những tấm ga trải giường, thả xuống mặt đất bên ngoài.
Đôi mắt Phó Nhậm Hiên nheo lại, khuôn mặt hiện rõ vẻ lạnh lẽo và kiềm nén cơn giận.
Tôn Yên thực sự đã nghĩ có thể trốn khỏi Phó Nhậm Hiên một cách đơn giản như vậy sao?
Một làn hương thoang thoảng quanh phòng, mùi hương nhẹ nhàng và quen thuộc của Tôn Yên. Đứng trong căn phòng này, Phó Nhậm Hiên như cảm nhận rõ sự hiện diện của cô, dường như chỉ vừa mới thoát khỏi tầm với của hắn không lâu.
Phó Nhậm Hiên siết chặt tay, cảm giác tàn nhẫn và không hài lòng dâng lên từng đợt.
Tôn Yên đã cố tình tạo ra cảnh tượng này, cố tình để lại dấu vết như một lời thách thức ngầm, như muốn nói với Phó Nhậm Hiên rằng cô không còn sợ hãi hắn nữa.
Đôi mắt của Phó Nhậm Hiên tối lại, nhưng một nụ cười lạnh nhạt, đầy toan tính hiện lên trên môi.
Tôn Yên có thể trốn, nhưng không bao giờ có thể trốn xa khỏi Phó Nhậm Hiên. Với mỗi dấu vết cô để lại, hắn càng dễ dàng lần theo, để bắt cô trở lại, để cô hiểu rằng việc rời khỏi hắn là điều không thể.
Phó Nhậm Hiên quay người, ánh mắt quyết liệt đầy sát khí. Lần này, hắn sẽ không chỉ bắt Tôn Yên trở về, mà còn khiến cô hiểu rằng không ai có thể thách thức và làm trái ý hắn mà không phải trả giá.
Quản gia Lưu đứng bên cạnh cửa phòng, ánh mắt hoảng hốt và sợ hãi, đôi tay bà khẽ run khi nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của Phó Nhậm Hiên.
Thấy Phó Nhậm Hiên quay lại nhìn mình, bà nuốt khan, rồi cúi đầu, giọng nói run rẩy:
"Thưa thiếu gia... tôi đã cố gắng ngăn tiểu thư lại... nhưng cô ấy... cô ấy quá kiên quyết, còn... còn bóp cổ tôi... Tôi thật sự không thể làm gì được."
Bà quản gia ngừng lại, thận trọng quan sát phản ứng của Phó Nhậm Hiên.
Ánh mắt Phó Nhậm Hiên lạnh lẽo, sắc bén như dao, từng lời bà nói dường như chỉ càng khiến cho vẻ mặt hắn thêm tối tăm và nguy hiểm.
"Cô ấy đã... lục lọi mọi thứ trong phòng, gom đồ đạc và trốn đi qua cửa sổ." Bà tiếp tục, giọng run run: "Cô ấy rất giận dữ, thưa Phó tổng...ánh mắt cô ấy...thật sự khác biệt..."
Phó Nhậm Hiên lắng nghe từng lời, khuôn mặt hắn không biểu lộ cảm xúc, nhưng đôi mắt sâu thẳm, tỏa ra vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn đến đáng sợ.
Phó Nhậm Hiên không nói gì, chỉ nhìn trừng trừng vào quản gia Lưu, khiến bà cảm thấy bản thân như bị đè nặng dưới ánh mắt uy quyền của hắn.
Sau một lúc im lặng đầy căng thẳng, Phó Nhậm Hiên gằn giọng, từng chữ lạnh lẽo:
"Bà không cần lo. Việc này không phải trách nhiệm của bà."
Quản gia Lưu gật đầu, nhẹ nhõm đôi chút nhưng vẫn sợ hãi trước cơn giận ngấm ngầm của Phó Nhậm Hiên. Bà lặng lẽ cúi đầu rời khỏi phòng, để lại hắn một mình giữa không gian tĩnh mịch và lạnh lẽo.
Khi cánh cửa khép lại, Phó Nhậm Hiên đứng yên, ánh mắt sắc lạnh như băng.
Từng dấu vết Tôn Yên để lại chỉ càng khiến Phó Nhậm Hiên thêm hứng thú.
Phó Nhậm Hiên đã quyết định, lần này, hắn sẽ không cho phép bất kỳ ai, đặc biệt là Tôn Yên, phá vỡ luật lệ của hắn.
Tôn Yên sẽ phải trả giá cho sự phản kháng này, Phó Nhậm Hiên sẽ đích thân đưa cô trở lại, để cô hiểu rằng sự kiềm tỏa của hắn không dễ gì thoát khỏi.
Phó Nhậm Hiên đứng đó, cảm giác tức giận dâng lên như sóng biển, cuồn cuộn và mãnh liệt. Hắn biết rằng mọi thứ đang trở nên nghiêm trọng hơn những gì hắn từng tưởng tượng.
Tôn Yên đã không chỉ rời khỏi bệnh viện mà còn đối đầu với cả quản gia Lưu, một hành động không chỉ táo bạo mà còn thể hiện rằng cô đã hoàn toàn sẵn sàng để đứng lên chống lại Phó Nhậm Hiên.
Phó Nhậm Hiên bước ra khỏi phòng, đi nhanh về phía cầu thang.
Hành lang yên tĩnh, mỗi bước chân vang vọng như tiếng trống rộn rã, thể hiện sự quyết tâm của Phó Nhậm Hiên. Hắn cần phải tìm ra Tôn Yên, không chỉ để kéo cô trở lại mà còn để dập tắt những suy nghĩ chống đối mà cô đang nuôi dưỡng trong lòng.
Xuống đến tầng dưới, Phó Nhậm Hiên tìm thấy thư ký Đỗ đang đứng chờ, vẻ mặt căng thẳng. Hắn không cần hỏi, thư ký đã vội vàng báo cáo:
"Thưa Phó tổng, các nhóm đã bắt đầu triển khai tìm kiếm. Chúng tôi sẽ quét qua từng khu vực mà cô Tôn Yên có thể lui tới."
Phó Nhậm Hiên gật đầu, nhưng trong lòng hắn biết rằng chỉ tìm kiếm thôi là chưa đủ.
Phó Nhậm Hiên cần phải đi sâu hơn, khai thác mọi thông tin có thể về Tôn Yên, biết cô sẽ chọn nơi nào để trốn. Hắn nắm chặt tay lại, giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Không chỉ tìm kiếm, tôi muốn mọi người tìm hiểu mối quan hệ của cô ấy với những người xung quanh. Ai là người có thể giúp đỡ cô? Đừng để lỡ bất kỳ manh mối nào."
Thư ký Đỗ nhanh chóng ghi chép lại, rồi lặng lẽ ra hiệu cho các nhóm thực hiện nhiệm vụ.
Trong khi đó, Phó Nhậm Hiên ra ngoài, ánh mắt hắn đăm chiêu, hướng về phía biệt thự nơi Tôn Yên có thể đã trốn đến.
Khi đã đến bên ngoài, Phó Nhậm Hiên ngồi vào xe, cảm nhận luồng không khí mát lạnh vờn quanh, nhưng trong lòng thì ngột ngạt và nặng nề. Hắn biết mình cần phải hành động nhanh chóng, trước khi Tôn Yên nghĩ ra những kế hoạch liều lĩnh hơn.
Phó Nhậm Hiên không thể để Tôn Yên nghĩ rằng mình có thể bỏ đi dễ dàng.
Chẳng bao lâu sau, Phó Nhậm Hiên tự lái xe đến biệt thự Tôn gia.
Phó Nhậm Hiên biết rõ rằng Tôn Yên có thể đang ở đó.
Trên đường đi, hình ảnh của cô gái với ánh mắt yếu đuối và nụ cười nhẹ nhàng luôn hiện hữu trong tâm trí Phó Nhậm Hiên.
Phó Nhậm Hiên không thể để Tôn Yên thoát khỏi tầm kiểm soát của mình. Đã quá lâu hắn chịu đựng cảm giác không thể chạm tới cô, giờ đây, hắn sẽ không để tình huống này kéo dài thêm nữa. Tôn Yên là của hắn, hắn sẽ bảo vệ quyền sở hữu ấy bằng mọi giá.
Khi chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự Tôn gia, Phó Nhậm Hiên bước ra ngoài.
Phó Nhậm Hiên không cần phải gọi cửa; chỉ cần một cái nhấc tay, cánh cổng đã mở ra trước hắn.
Ánh mắt Phó Nhậm Hiên nhanh chóng quét quanh, không bỏ sót bất kỳ một biểu hiện nào. Không khí xung quanh có vẻ tĩnh lặng, nhưng lòng hắn thầm cảm nhận được sự căng thẳng đang lơ lửng.
Bước vào bên trong, Phó Nhậm Hiên đi thẳng vào phòng khách.
Mọi thứ có vẻ vẫn bình thường, nhưng cảm giác thiếu vắng Tôn Yên khiến Phó Nhậm Hiên không yên lòng.
Phó Nhậm Hiên biết rằng Tôn Yên có thể đang tìm kiếm một chỗ ẩn náu nào đó trong biệt thự này, nơi mà cô có thể tạm lánh khỏi sự kiểm soát của hắn.
Phó Nhậm Hiên không thể để điều đó xảy ra. Từng bước đi, hắn quyết tâm tìm kiếm, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì chờ đợi phía trước. Cuộc săn lùng Tôn Yên chỉ mới bắt đầu.