Nhóc câm nghe vậy thì cắn môi, để lại vết đỏ trên đôi môi như cánh hoa. Cậu nghiêng đầu nhìn từ trên xuống dưới dươиɠ ѵậŧ của Lâm Triển Quyền, lại trưng ra cái mặt tội nghiệp, kêu ưm ưm khe khẽ như làm nũng xin tha. Lâm Triển Quyền thấy thế thì vừa bực vừa buồn cười, thoạt nhìn giống như một mỹ nhân am hiểu chuyện phong nguyệt, thực tế thì miệng lại chẳng có kỹ thuật gì cả.
Hắn bất đắc dĩ, cố gắng đè nén ngọn tà hỏa trong lòng, hỏi: “……Họ không dạy cậu?”
Đôi mắt của nhóc câm càng thêm vô tội, lắc đầu.
Lâm Triển Quyền cũng lắc đầu nói: “Bỏ đi, cậu nằm sấp xuống.”
Nhóc câm không nói được nhưng thực ra cậu hiểu, người ta vui vẻ hay giận dữ, cậu đều biết. Vừa rồi không thể khiến Lâm Triển Quyền thấy hài lòng, cậu rất hụt hẫng. Bây giờ nghe hắn bảo mình nằm sấp xuống thì biết đây là cơ hội bù đắp, ngoan ngoãn quỳ xuống, eo lưng hơi thõng xuống để phối hợp với đối phương. Lâm Triển Quyền kéo mông cậu lên, bóp bờ mông mềm trong tay, thọc dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng vào giữa hai chân thiếu niên.
Bắp đùi trắng mềm bị dươиɠ ѵậŧ của hắn đâm chọc mạnh mẽ. Nhóc câm thấy hơi nóng lên, ngẩn người đưa tay ra sờ. Lâm Triển Quyền cúi đầu thấy gậy thịt màu tía dữ tợn của mình được mười ngón tay của thiếu niên xoa nắn, nhất thời hứng lên, hôn cổ nhóc câm, nói vào tai cậu: “Kẹp chặt vào cho tôi.”
Nhóc câm rất nghe lời, kẹp chặt hai chân lại, lấy thịt non bao lấy dươиɠ ѵậŧ của Lâm Triển Quyền.
Cứ thế đâm thọc mấy chục lần, bắp đùi của nhóc câm bị hắn ma sát đỏ rát lên, nhưng cậu lại không dám làm hắn cụt hứng. Thấy dáng vẻ nhóc câm bị bắt nạt quá đà mà không dám khóc, nước mắt ầng ậng nhưng không rơi xuống, Lâm Triển Quyền không muốn làm thế này nữa, sợ làm người trong lòng mình bị thương.
Lúc này thực sự hết cách rồi, Lâm Triển Quyền rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi đùi nhóc câm, tự cầm lấy mà sóc lọ. Mấy lần không thể làm hắn hài lòng, nhóc câm rất khó chịu, thấy vậy thì ghé mặt nằm lên đùi Lâm Triển Quyền, đưa tay xoa nắn dươиɠ ѵậŧ thô to và túi tinh hoàn. Đôi tay mảnh khảnh trắng nõn di chuyển lên xuống, lại thêm môi lưỡi liếʍ dọc theo dươиɠ ѵậŧ, thỉnh thoảng khẽ mυ'ŧ nhẹ trên lỗ qυყ đầυ, liếʍ cả túi bi bên dưới. Tuy động tác vô cùng vụng về nhưng lại có cái khí chất ngây thơ chưa trải sự đời, Lâm Triển Quyền nhìn miệng nhỏ của cậu dính đầy chất lỏng tanh nồng, hai má và cằm cũng nhớp nháp, trái lại có cảm giác hơi đáng yêu.
Hắn híp mắt lại, thọc dươиɠ ѵậŧ vào trong cái miệng nhỏ ấy, nhóc câm khẽ nhíu mày, cổ họng thít lại, chỉ vào được mấy cm. Cậu đã tuổi này rồi mà chẳng có kinh nghiệm gì, có lẽ là do người bán muốn để cho khách mua tự dạy dỗ.
Lâm Triển Quyền thầm nghĩ ngợi trong lòng, nếu tặng nhóc câm cho người khác, cậu không nói được, đương nhiên sẽ không biết cầu xin, tính tình lại mềm mỏng, chắc chắn sẽ bị người ta cưỡиɠ ɧϊếp đến chết đi sống lại. Nói không chừng đêm nào cũng phải bị hϊếp da^ʍ mấy lần, mà có lẽ không chỉ là ban đêm, nếu bị khách mua bán lại vào kỹ viện, ngay cả ban ngày cũng bị người ta đυ..
Tưởng tượng thiếu niên bị chơi đùa đến rách nát, ham muốn của Lâm Triển Quyền bỗng tăng vọt. Hắn đột nhiên đâm rút mấy chục lần rồi nhìn thẳng vào đôi mắt ướt sũng của nhóc câm, bắn đầy ra đôi tay mềm mại của cậu.
Nhóc câm kêu lên một tiếng nho nhỏ bằng giọng mũi, ngơ ngác nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầy trên tay mình.
Lâm Triển Quyền nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa. Hắn giải quyết qua loa một lần, đứng dậy lấy áo lau sơ qua bụng mình rồi vào phòng tắm. Lúc quay ra thì thấy nhóc câm đang bò trên giường, hai chân kẹp chặt, đưa tay vào miệng liếʍ chỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính nhớp vừa rồi.
Thiếu niên tỏ ra thỏa mãn, hai mắt híp lại, bởi vậy mà khóe mắt hơi nhếch lên, toát ra cảm giác dâʍ đãиɠ phóng túng. Đầu lưỡi mềm của cậu cuốn lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên ngón tay, thậm chí còn cúi xuống liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ rơi trên drap giường, thỏa mãn đưa đầu ngón tay vào miệng rồi nuốt hết xuống. Vẻ mặt ấy chỉ có thể hình dung bằng phóng đãng và tham lam.
Cậu mím môi, nhìn về phía Lâm Triển Quyền đầy thòm thèm.
“Cậu…” Lâm Triển Quyền vừa định lên tiếng thì thấy nhóc câm lại trở về với vẻ mặt ngượng ngùng và e thẹn. Cậu ôm lấy tấm chăn bên cạnh, nhìn hắn với ánh mắt khẩn cầu.
Lâm Triển Quyền đành coi như vừa nãy mình nhìn nhầm, nói: “Cậu muốn ngủ trong này?”
Nhóc câm gật đầu đầy tội nghiệp.
Ngày hôm sau trời đổ mưa, A Mị đúng hẹn tới nhà Lâm Triển Quyền dẫn nhóc câm đến tiệm may, làm cho cậu mấy bộ quần áo mới.
Vừa vào cửa, A Mị thấy hắn ngồi trên sofa đọc báo, còn nhóc câm thì rõ ràng mặc áo ngủ của Lâm Triển Quyền bưng trà nóng ra khỏi phòng bếp, tiếp đãi A Mị thay cho Lâm Triển Quyền, vẻ mặt hình như rất tò mò và hơi ngại ngùng. Có lẽ là do nước quá nóng, cậu lấy ống tay áo dài để lót tay, cẩn thận đặt cốc thủy tinh xuống bàn.