Vì thế, hắn mở vòng tay ôm thiếu niên vào lòng, xoa nhẹ lên thân thể của cậu cách một lớp quần áo, trên tay chỉ còn cảm nhận được cảm giác non nớt mềm mại của da thịt.
Lâm Triển Quyền nhẹ nhàng vuốt ve má cậu, khác với những đứa con trai cùng tuổi, da thiếu niên rất mịn và mềm, giống như cánh hoa mới nở, Lâm Triển Quyền thích cảm giác này. Nhóc câm không phải con gái nhưng còn ngoan ngoãn hơn bất cứ người đàn bà nào mà hắn từng chạm vào, thậm chí còn yếu mềm hơn cả họ. Lâm Triển Quyền là đàn ông, mà đàn ông thì luôn có xu hướng thích người yếu đuối, bởi vì điều đó thỏa mãn ham muốn bảo hộ và chinh phục của họ.
Đôi mắt long lanh mờ hơi sương và vẻ mặt khϊếp sợ của cậu khiến Lâm Triển Quyền cảm thấy hơi xót. Mà việc đối phương không thể nói chuyện lại càng khiến hắn thấy hài lòng.
Tất cả băng đảng sẽ để lộ thông tin cơ mật ở một nơi nào đó, phần lớn chỉ có hai nơi, sòng bạc và kỹ viện. Nếu nói sòng bạc là nơi lấy được tin tức rất nhanh, thì kỹ viện là chỗ lấy tin tức vừa nhanh vừa chính xác. Đàn ông khi làʍ t̠ìиɦ vĩnh viễn không thể giữ miệng, lời ân ái có thể giả dối, nhưng tin tức để lộ ra thì nhất định là thật. Lâm Triển Quyền biết cái thói xấu ấy của đàn ông cho nên chưa bao giờ giữ gái điếm ở qua đêm.
Nhưng nhóc câm thì khác, cậu không nói được, sẽ không tiết lộ tin tức, cũng không biết phải sinh tồn thế nào. Cậu là một con thú cưng hoàn hảo, cả đời này chỉ có thể sống phụ thuộc vào người bên cạnh.
Giống như con cá trong bể thủy tinh.
Bạn đập vỡ bể, con cá sẽ chết.
Ngón tay người đàn ông dịu dàng vuốt ve môi cậu, giống như vừa rồi cậu chạm vào hắn vậy. Trong tiếng thở dốc đầy ngượng ngùng và lúng túng của thiếu niên, Lâm Triển Quyền tách cánh môi non nớt của cậu ra, ngón tay bắt chước động tác giao hợp, lúc nhanh lúc chậm đâm thọc vào. Nhóc câm nằm trong lòng hắn co rúm người lại, lưng kề sát ngực Lâm Triển Quyền, vô thức hùa theo động tác đùa giỡn của hắn. Đôi môi cậu hé ra để người đàn ông tùy ý trêu đùa lưỡi mình, thậm chí là ấn lên phần mềm mại ở bên trong môi.
Hai ngón tay Lâm Triển Quyền ra vào trong miệng cậu một lát, hắn thấy khóe miệng thiếu niên đã chảy xuống nước trong suốt. Nhóc câm dè dặt thử liếʍ tay Lâm Triển Quyền, đầu lưỡi mềm quấn lấy ngón tay hắn, thoạt nhìn vô cùng phóng túng.
Cảm giác ngứa ngáy như nhành liễu phất xuống hồ nước xuân, lại giống như con tằm đang gặm nhấm lá dâu dần dần nảy lên trong lòng Lâm Triển Quyền.
Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của nhóc câm rồi áp lên duơng vật đang cương cứng dưới đũng quần mình, xoa mạnh vài cái. Nhóc câm hoảng sợ bởi hình dạng và nhiệt độ của nơi đó, người cậu hơi run lên.
“Xuống ngậm vào cho tôi.”
Nhận ra sự vội vã trong giọng nói của người đàn ông, nhóc câm mang đôi mắt ướt sũng nhìn Lâm Triển Quyền đang nhíu mày, cảm thấy hình như hắn hơi tức giận. Cậu cẩn thận né tránh ánh mắt hắn, khẽ cắn môi rồi ngoan ngoãn chui vào tấm chăn ấm áp, đôi chân mịn màng khẽ cọ vào cánh tay của Lâm Triển Quyền.
Ánh mắt Lâm Triển Quyền dán chặt vào bờ mông của cậu, nơi đó tròn và rất vểnh.
Nhóc câm cảm nhận được chăn cọ vào mặt mình, trên có còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Lâm Triển Quyền, còn có mùi thuốc lá rất nhạt. Cậu đưa tay sờ soạng phía dưới, chạm vào duơng vật cương cứng dưới đũng quần hắn, dè dặt chọt một cái cách lớp vải.
“Nhanh lên.”
Lâm Triển Quyền còn rất nhiều chuyện phải xử lý, không có thời gian mà lề rề với cậu. Nhìn hai chân trắng như tuyết và đầu ngón chân phiếm màu hồng nhạt của cậu, ham muốn của người đàn ông càng thêm trào dâng. Lâm Triển Quyền chưa chơi đàn ông bao giờ, không có nghĩa là hắn sẽ không có phản ứng với một cơ thể tươi non mềm mại thế này.
Nhưng sự vuốt ve trúc trắc của nhóc câm có vẻ vẫn chưa thể làm Lâm Triển Quyền hài lòng, hắn nhìn đồng hồ trên đầu giường, kéo quần xuống một chút, dươиɠ ѵậŧ cương cứng thô to màu tím đen lập tức bật ra ngoài, nhẹ nhàng đập vào má nhóc câm.
Nhóc câm hoảng sợ, rụt về phía sau, quay đầu lại nhìn Lâm Triển Quyền.
Ánh mắt hờ hững của Lâm Triển Quyền có vẻ rất bất mãn, hắn trầm giọng nói: “Đến liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ cũng không biết là thế nào?”
Nhóc câm rất sợ, hai mắt rớm lệ trong suốt, nhìn rất đáng thương. Cậu run rẩy nằm sấp xuống ghé sát vào đũng quần của Lâm Triển Quyền, hai tay đỡ lấy cây thịt dữ tợn ấy, hé đôi môi mềm như cánh hoa ra, loay hoay vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn lên qυყ đầυ căng chặt màu tím đỏ.
Chất lỏng tanh nồng chầm chậm chảy ra, cậu không dám để rơi ra giọt nào, cúi đầu mυ'ŧ sạch.
Đầu lưỡi khẽ quấn lên rãnh qυყ đầυ, Lâm Triển Quyền thấy tê dại nhiều hơn là kɧoáı ©ảʍ. Nếu đây là ban đêm thì có lẽ hắn còn có kiên nhẫn để cậu liếʍ thêm một lát, nhưng lúc này hắn chỉ có thể đen mặt nhìn thiếu niên liếʍ lung tung. Lâm Triển Quyền vỗ má nhóc câm, thúc giục nói: “Mυ'ŧ cẩn thận vào, đừng chỉ liếʍ không.”