Bài Hát Đêm Vùng Lãnh Thổ Mới

Chương 13

“A Mị, ngồi đi.” Lâm Triển Quyền rời mắt khỏi tờ báo, khẽ gật đầu với cô, sau đó quay sang nói với nhóc câm: “Đi đi, cứ tự nhiên không phải sợ.”

“Ưm…” Từ khi đến nhà Lâm Triển Quyền, nhóc câm chưa gặp bất kỳ ai khác. Thấy A Mị bôi son đỏ chót ăn mặc phóng đãng, cậu đỏ mặt cúi đầu chỉ vào cái cốc, mời cô uống trà.

A Mị nhìn cậu rồi lại nhìn Lâm Triển Quyền với ánh mắt chế giễu.

A Mị tên thật là Lâm Mị Nga, dưới trướng có ba kỹ viện và hai hộp đêm, là một kỹ nữ chuyển nghề thành đại tỷ. Bốn chữ “quen tay thạo nghề” miêu tả chính xác về cô, gà vịt có bán được giá hay không, cô nhìn nhìn một cái là biết.

Cô chậm rãi đi đến trước mặt nhóc câm, phát hiện ra mình còn cao hơn cậu một chút, vì vậy cúi đầu xuống, duỗi ngón tay sơn móng đỏ tươi ra nhẹ nhàng vén lọn tóc đen che khuất nửa khuôn mặt cậu. Thấy khuôn mặt thanh tú trắng trẻo với ngũ quan xinh đẹp của cậu, A Mị không khỏi ngẩn ra.

Cô lắc đầu thở đài: “……. Quyền ca, anh may mắn thật đấy.”

Lâm Triển Quyền kể sơ qua về lai lịch của nhóc câm cho cô nghe —— vịt đại lục trốn từ khỏi thuyền, vịt non. Nếu người nói những câu ấy không phải Lâm Triển Quyền, A Mị tuyệt đối không tin rằng có thể nhặt được hàng tốt như thế ở bờ biển.

“Đúng là xinh thật, chả trách Quyền ca chê đám trai gái chỗ em.” A Mị cười, giọng điệu hơi chọc ghẹo: “Con mắt cứ như có lưỡi câu ấy, trời sinh biết câu trai. Cũng may là trai, nếu là gái… Quyền ca, nếu là gái thì đem biếu bác Trịnh có thấy tiếc không?”

Nhóc câm ngơ ngác nghe hai người nói chuyện, một lát sau cậu đi đến bên cạnh Lâm Triển Quyền, ngồi xuống dựa vào hắn. Bả vai yếu ớt lập tức mềm nhũn tựa vào cánh tay hắn, giống như một con thú cưng làm nũng với chủ nhân.

Lâm Triển Quyền hơi nhúc nhích, bảo cậu: “Đi ăn táo đi.”

Nhóc câm nghe vậy thì gật đầu, xỏ dép lê chạy lạch bạch vào phòng bếp.

“Cậu ta chẳng biết gì cả.” Nhìn theo bóng lưng thiếu niên, Lâm Triển Quyền đưa cho A Mị một điếu thuốc, nhướng mày nói: “Không tiện nói ngay trước mặt.”

A Mị hơi ngạc nhiên nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại, “Trước kia bị nuôi nhốt à?…..Vậy thì giá càng cao mà, không biết có còn non hay không.”

Lâm Triển Quyền rít một hơi thuốc: “Hẳn là vẫn còn non.”

A Mị cười: “Ừm, em sẽ chú ý.”

Chờ nhóc câm ăn táo xong đi ra, Lâm Triển Quyền gọi cậu đến trước mặt, chỉ vào A Mị: “Lát nữa đến tiệm may với cô Mị, ngoan ngoãn đừng chạy lung tung.”

Nhóc câm nhìn A Mị, lại nhìn sang Lâm Triển Quyền, gật đầu “ưm” một tiếng.

Lâm Triển Quyền khoác một cái jacket lên người cậu, ngẩng đầu nói với A Mị: “Đi sớm về sớm.”

Đang là mùa mưa nên mưa rất dai dẳng, tầm tã từ hôm qua đến tận hôm nay, chỉ ngớt chưa đến một phút. Lâm Triển Quyền đứng dậy gọi điện thoại cho Cường Béo, một lát sau nhìn ra ngoài lại thấy trời tiếp tục mưa.

Hai tiếng sau, A Mị gọi cho Lâm Triển Quyền, nói rằng vừa mới đặt quần áo để mừng thọ xong, bây giờ mang nhóc câm đi mua quần áo khác để thay, sẽ về hơi muộn.

Tới bốn năm giờ chiều, Lâm Triển Quyền đứng trước cửa sổ hút thuốc, nhìn chiếc xe mà A Mị quen dùng chạy đến dưới tầng.

Vẫn còn mưa, bầu trời thả tấm rèm bằng nước xuống đất, rào rào lộp độp. Người phụ nữ mang dáng vẻ thướt tha nhận lấy ô từ tay thuộc hạ, đưa nhóc câm vào dưới mái hiên.

Rất nhanh sau đó, Lâm Triển Quyền nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ.

Hắn ngậm điếu thuốc ra mở cửa phòng khách, nhóc câm đang ngồi xổm xuống cởi giày, đặt sang một bên.

Thiếu niên ngẩng lên nhìn Lâm Triển Quyền, nở nụ cười mừng rỡ, cậu lắc cái túi to trên tay. Đôi chân trắng bóc của cậu đứng trên gạch sàn, bởi vì lạnh nên hơi phiếm màu hồng nhạt.

“Đứng đực ra đấy làm gì, vào đi.” Lâm Triển Quyền tiện tay dập tắt điếu thuốc, nhìn nhóc câm lấy cánh tay lau khuôn mặt bị dính nước mưa, tóc mai màu đen bị ướt dính sát vào da thịt, một giọt nước lăn xuống cổ áo rồi biến mất.

Hắn nhíu mày: “Xỏ dép vào, đi tắm trước đi.”

Hơn mười phút sau, nhóc câm tắm xong thì hơi buồn ngủ, cậu lấy khăn mặt lau mái tóc chưa khô, ngồi xuống bên cạnh Lâm Triển Quyền, mang theo cảm giác ẩm ướt nóng ấm. Cậu nghiêng đầu nhìn báo chí trên sofa, hình như rất hứng thú, túm tay áo của người đàn ông rồi khẽ kêu lên.

“Ư…Ưm…”

Nhóc câm không biết chữ nhưng thích nhìn ảnh và truyện tranh dài kỳ đăng trên báo. Lâm Triển Quyền rút mấy tờ báo có hình vẽ đưa cho cậu, nhóc câm vui mừng nhận lấy.

Truyện tranh không dài, nhóc câm cẩn thận xem hết, lại chọn tờ báo khác. Một lúc sau, cậu khẽ túm lấy cổ tay áo Lâm Triển Quyền, chỉ vào một tấm ảnh rõ ràng là chụp lén được đăng trên báo.

Ảnh kèm theo tiêu đề là đêm hội của nữ minh tinh và đại gia nào đó, cho dù ảnh rất mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy một người phụ nữ vùi mặt vào giữa hai chân người đàn ông trên một chiếc limo.