Chỉ Yêu Mình Em [Hương Khuê] [Kiều Lan]

Chương 15

Chương 15: Dã ngoại.
Hai chiếc xe sang trọng xé gió vào một sáng nồng hơi sương, băng qua khỏi sự tấp nập của thành phố buổi bình minh. Càng đi càng thoát xa được dòng xe cộ chằng chịt ở trung tâm...

Ngoại thành chào đón những người trẻ bằng khí trời dìu dịu, nắng hanh hao vàng, về trưa càng rộn rã... Lâu rồi mới có cảm giác đi chơi xa xa một chút, có lẽ sẽ trút được phần nào sự vội vã bận rộn bộn bề nơi đô thị... Lặng dần, lặng dần... Bắt đầu một ngày gác lại mọi lo toang...

Tấp vào một khu du lịch sinh thái mát mẻ, ngay giữa trung tâm là mặt hồ tĩnh lặng, những con cá to tướng cuộn nước từng cơn nhìn thích mắt, làm "hội những người thích câu cá" thật sự háo hức và lập tức "ngứa tay ngứa chân"... Tuy nhiên, không có gì phải vội, thuê một khu trước, gọi đồ ăn sau đó mới bắt đầu...

- Ở đây mát mẻ nhưng không bằng quê mình ha bé Mèo. - Thanh Hà nói với cô gái cao ráo đi cạnh khoát tay mình.

- Sao bằng được chị, quê mình nhất! - Cũng lâu lắm rồi Lan Khuê mới thoải mái như hôm nay, trút hết phiền muộn nhọc nhằng.

- Hôm nào đi đi Thanh Hà. - Quyên cao hứng.

- Ê nhất định ăn thỏ nướng nha. - Thư không quên vụ "con thỏ".



- Ừ ừ...



Cả hội "bánh bèo" đứng thành một cụm, rôm rả hết cả lên, bỏ mặc Chủ Tịch và Giám Đốc khệ nệ mở cốp xe xách đồ vào, ở đây đâu phải công ty mà sợ. :))))

- Chị Hà! Nắng quá hả? - Phạm Hương bật cây dù trong tay, che nắng cho Ngọc Hà, mặt hơi nhăn nhó.

- Mới 8h sáng à cô ba, làm gì có nắng. - Ngọc Hà giúp Thanh Hằng lôi đồ đạc trong xe ra rồi còn đi đặt chỗ ngồi.



- Nhưng em thấy nắng mà, đây em xách cho. - Phạm Hương lấy túi đồ trên tay Ngọc Hà, một tay lỉnh kỉnh, một tay che dù.

- Sao không đi với vợ đi kìa.

- Cô ấy đi với Thanh Hà được rồi.

- Nè, Thanh Hà lớn hơn em đấy, gọi chị đi. - Thanh Hằng tự dưng quay lại bắt bẻ Phạm Hương.

- Ôi trời, kêu gì là chuyện của em, Thanh Hà không nói thì thôi mắc gì Ka đâu nào? - Phạm Hương gân cổ cãi cố.

- Được rồi, được rồi, đi. - Chị không muốn cãi tiếp.



Phạm Hương ung dung theo sau che nắng cho Ngọc Hà, giây phút đi ngang hội "bánh bèo" đang đứng ngắm cảnh, bỗng có đôi mắt chùn hẳn. Có ai vui nổi khi chồng mình ân cần với người khác, dẫu đã biết rõ và lường trước nhưng khó ngăn lòng thắt nghẹn.

Bất chợt Phạm Hương dừng lại như đang đợi, mấy cao gái kia đi tới mới rút thêm một chiếc dù khác đưa cho Lan Khuê, chẹp miệng nhìn người ta một cái, rồi tiếp tục ung dung che dù cho Ngọc Hà đi vào trong.

- Ủa Mèo, chị Bee... À không, bình thường thấy chị Bee rất tốt với giám đốc... - Quyên buộc miệng thắc mắc khi nhìn thấy cảnh này, sáng giờ trên xe đủ để làm quen với Lan Khuê.



- Ừm... Dạ, hai người đó thân nhau từ nhỏ thôi chị. - Lan Khuê cười, giấu giếm kỹ nỗi buồn xuống tận đáy mắt nâu. Không bật chiếc dù Phạm Hương vừa đưa, chỉ nhẹ đúc vào trong túi xách.

Thanh Hà tinh ý, kín đáo huýt vai Quyên một cái.

- À ừm, chị Bee cũng kì, vợ không lo đi lo cho bạn là sao? - Thư bất bình theo Quyên.

- Ơ thôi vào trong đi mọi người. - Thanh Hà nhanh chống "chữa cháy".

*******



- Thanh Hà, lại đây. - Thanh Hằng gọi, chị đang loay hoay móc mồi, thả câu. Hội chị em bạn dì kia đang soạn đồ ăn chuẩn bị nướng.

- Dạ.

Chị đứng lên, chuẩn bị sẵn nụ cười má lúm đặc trưng khi cô lon ton chạy tới.

- Em có muốn thả dây dài câu cá lớn không? - Một câu nói đầy ẩn ý, nhẹ giọng nhìn sâu vào mắt Thanh Hà.

- Không. - Câu trả lời cục ngủn, chắc nịt.

- Hả? Sao vậy?. - Nụ cười trên môi chị lơi dần, nói vậy còn không hiểu, con cá 50 cân to lớn đứng trước mặt đây này, thả một câu thôi là dính rồi! Đã hậu đậu còn được thêm ngốc.

- Em đâu có biết câu cá, thôi đi. - Thanh Hà ngây ngô, mặt ngố tồ, thật tình là không thích câu cá mà!

- Hayzzzz... Thôi được rồi, không câu thì thôi, nướng đồ ăn tiếp đi. - Thanh Hằng hơi bất lực, thở dài một cái, biểu đạt ý giận dỗi đuổi con thỏ ngốc kia vào trong chòi lá.

- Người ta không biết câu thiệt chứ bộ, câu cá có gì hay đâu, ác độc mới móc cái miệng con người ta lên. - Thanh Hà bí xị quay vào trong, miệng lầm bầm, khi không bị dỗi vô cớ.



- Gì vậy Thanh Hà, "sếp lớn" gọi gì đó? - Thư tò mò.

- Kêu Hà câu cá, Hà không thích câu thì bị đuổi vào đây. - Thanh Hà bĩu môi, tiếp tục nướng đồ ăn.



******

Phạm Hương thả câu, đứng dậy xoăn tay áo sơmi trắng, đảo mắt một vòng xung quanh, nhìn vào chòi lá chỗ mấy cô gái đang nướng thịt một cái, rồi mới nhìn tiếp như tìm thêm thứ khác...

Một gương mặt lai Pháp nhìn nghiêng nghiêng đúng thứ mình đang tìm, và thư đó luôn làm tim mình thổn thức, xuyến xao... Bờ môi mềm mại quyến rũ nhếch nhẹ một đường tuyệt mỹ, đôi hàng lông mi cong vυ't khép hờ hững như che giấu bí mật bên trong, làn da trắng hồng, mịn màng, trắng đến nỗi có khi đứng gần mà nhìn vào sẽ khó cưỡng bản thân đặt lên đó một nụ hôn, sống mũi cao thẳng nằm ngay trung tâm những nét sắc xảo của gương mặt muôn phần hoàn hảo.

Nàng đang thoải mái tận hưởng không khí mát mẻ nơi đây, trông nàng thật thanh cao, như vầng trăng sáng đêm nguyên tiêu hoặc vầng dương đang rực rỡ, nhìn thấy được nhưng không thể nào chạm nổi. Phạm Hương ngắm say mê quên trời quên đất, có con cá đớp câu mình cũng chẳng màn để ý. Nở một nụ cười, liền bắt một cái ghế ngồi cạnh Ngọc Hà, vẫn cầm dù che nắng dù trời mát mẻ.



- Không cần che suốt vậy đâu cô ba, có mình em sợ nắng thôi đấy. - Ngọc Hà quay lại mỉm cười, bao giờ đứa em này cũng dành cho mình sự chăm sóc đặc biệt, đôi khi rất ngại nhưng cố giữ thái độ bình thường.

- Bảo vệ công chúa là bổn phận của chiến binh. - Phạm Hương trả lời, đưa mắt lặng nhìn ra mặt hồ, ngồi bên cạnh nàng và làm một điều mình thích thế này thôi cũng làm lòng thoai thoải êm êm.



- Hahaha... Vẫn nhớ sao?! - Ngọc Hà cười lớn, lâu ngày nhắc lại một kỷ niệm hay một lời nói trẻ con ngô nghê của mình ngày xưa vẫn làm người ta bất ngờ thích thú.

- Sao lại không? Chiến binh dũng mãnh nhất đây! - Phạm Hương gồng bắp tay lên pha trò, làm tất cả chỉ muồn nụ cười này nở.



Phạm Hương rút một miếng khăn giấy ra, định đưa tay lau mồ hôi trên trán Ngọc Hà, nhưng bất giác xoay người, lại ngoái nhìn vô chòi lá có mấy cô gái đang ngồi một cái, sau đó không tự tay lau cho Ngọc Hà mà chỉ đưa miếng khăn giấy cho nàng.



- Haha, Chiến binh lớn thật rồi! - Ngọc Hà cười tươi, đưa tay xoa đầu Phạm Hương như ngày trước, rất lâu nàng mới lại có hành động này. Đúng thật Bee bé nhỏ của nàng bây giờ đã lớn, rất phong độ dũng mãnh, đủ mạnh mẽ để bảo vệ người khác, cho người ta cảm giác an toàn. Nó cao hơn nàng một chút, đôi tay rắn chắc, bờ vai vững vàng và đúng như lời đã hứa, lúc nào cũng ra sức bảo vệ nàng, còn có gia đình trước nàng nữa.

Hai người kia vui vẻ cười nói, nhìn từ sau lưng như đang hạnh phúc, hệt đôi tình nhân, có biết không ai đó đang đứng một góc khuất nhìn theo bằng một đôi mắt ưu thương... Nở nụ cười nhạt, khó coi hơn cả khóc... Có gì buồn đâu? Xưa nay vẫn biết rồi mà! Chỉ có điều trong lòng đau nhói, như có ai bóp chặt trái tim, hàng ngàn con kiếm gặm nhắm tâm can, đứt lìa từng mảnh nhỏ. Nhắm mắt nuốt một hơi khan, Lan Khuê thấy sống mũi cay xoè... Đắng quá!

Chẳng thà đừng thấy, đừng tận mắt chứng kiến có lẽ Lan Khuê vẫn "có gan" dầm mình trong "mưa bão", nhưng ngay trước mặt thế này có nỗi đau nào rát bỏng hơn không? Ba lần bảy lượt nhìn người ta âu yếm nhau... Lan Khuê vẫn sờ sờ đó, ngày ngày bên cạnh Phạm Hương, đêm nằm chung giường, chung chăn, chung gối, vậy mà bây giờ người ta xem như không hề tồn tại! Hay là hôm trước gọi mình đi chung để chứng kiến cảnh này đây?

Đâu phải Lan Khuê cố tình giành giật, nếu biết trước Phạm Hương đã dành trọn tình cảm đó cho người khác thì dứt khoát không chen vào, đặng này ưỡn ờ, ậm ật, ba mẹ kêu cưới cũng cưới... Vốn nghĩ chân tình sẽ làm người ta rung động, ai ngờ con tim kia muôn phần sắt đá...

Bản thân không hiểu, nghĩ mãi vẫn không hiểu sao mình ngu muội si mê đến nỗi này, ngồi thế này chứng kiến mãi vậy sao? Giả câm, giả điếc mãi sao? Hay chạy qua đó kéo người ta về phía mình và bảo "trả chồng lại cho tôi"? Thật điên khùng!... Buông một tiếng thở dài... Gò má bỗng lành lạnh, đưa tay sờ thử...toàn là nước mắt! Đau đến vậy sao? Đau đến tê dại, đến nỗi không biết mình đang khóc, đang đau... Tận cùng của nỗi đau là vô cảm?!



Lan Khuê không trách Hương, chung quy Hương đâu xấu xa, Hương đâu phải kẻ phụ bạc hay lừa dối, ngược lại Hương của cô rất chung tình, chỉ yêu một người... Và Hương, vô cùng tốt, vô cùng hoàn hảo đối với người chị ấy yêu! Chỉ tiếc cô không có phước phần làm người yêu chị ấy... Thế nên... Mặc kệ... Đưa tay gạt nhanh nước mắt rồi tiếp tục nướng đồ ăn với những người còn lại... Nếu đời là vở diễn và mình đóng một vai bi kịch, một vai phụ đơn phương... thì thôi vậy, cứ để bi kịch này kéo dài và mặc hai nhân vật chính đắm chìm trong tình yêu đẹp đó đi...

Mặc kệ ai nói cô chấp mê bất hối, mặc kệ ai nói cô là một kẻ "phá hoại" chuyện tình đẹp kia.... Đôi bàn tay gầy xanh, bé xíu run run vẫn cố gồng chút sức nắm níu người cô yêu, cô không biết mình đủ sức níu đến bao giờ, dẫu cô biết rõ một ngày tệ hại nào đó cũng sẽ (buộc phải) bất lực để ai kia vuột mất... Nhưng, đến lúc nào hay lúc ấy!



******

- Chiến binh lớn thật rồi vậy công chúa thì sao? Có để chiến binh đường đường chính chính bảo vệ cả đời không? - Câu nói hơi có chút chơi vơi vô định, nhưng nghiêm túc mang chút ưu tư.



- Bee... - Ngọc Hà lập tức nhíu mày, gọi một tiếng như nhắc người kia ở đây không phải không gian hai người.



- Chị biết rõ mà... Ngọc Hà! - Phạm Hương hiểu, nhưng không quan tâm.

Ngọc Hà không nói, quay mặt nơi khác.



- Nói rõ với em một lần đi chị, đừng mãi trốn tránh em...



Nàng thở hắt ra, đứng phắt dậy bước đi chỗ khác, đi thật xa... nàng muốn cắt khỏi cuộc nói chuyện này, cắt khỏi không gian nàng ngàn lần không muốn có, huống hồ vợ Phạm Hương ở đó. Bao nhiêu lần vẫn vậy, Ngọc Hà mềm yếu, lúc nào cũng mềm yếu quá đỗi... Nàng quyết đoán trên thương trường, nàng giỏi việc công ty, việc xã hội, thế nhưng luôn tránh né mọi thứ nàng nghĩ mình không đủ sức chèo chống, nhất là mọi thứ liên quan đến cảm xúc.

Phạm Hương bắt đầu nóng mặt, tại sao nàng luôn tránh né như vậy? Sao không để mình nói, nói hết một lần ra rồi nàng có từ chối hay đồng ý hoặc mắng thẳng vào mặt mình cũng được, Phạm Hương sẽ chịu hết mọi tội lỗi. Cớ sao mỗi lần muốn nói ra nàng điều chặn đứng bằng màn chắn vô hình... Đôi khi hy vọng, rồi có khi tuyệt vọng, có khi mong lung... Chung quy chỉ là nàng không bao giờ thẳng thắng, phải không?





Phạm Hương bây giờ không giống ngày xưa, chiến binh dũng mãnh nhất đủ dúng khí để đối mặt mọi thứ, hơn nữa tận sâu trong lòng dường như vị trí của công chúa không còn tối thượng... Chiến binh cần một lời chắc chắn để sắp xếp và cố định lại trái tim mình. Phạm Hương bây giờ đã đủ cứng rắn với Hồ Ngọc Hà đó rồi, đủ cả đấy!



Phạm Hương không vừa, không nhân nhượng, đứng dậy đi theo.

Tất cả mọi người chẳng nghe, chỉ thấy Ngọc Hà đứng lên đi đâu đó, Phạm Hương đi theo, vậy thôi. Dã ngoại thì ai muốn đi đâu, ngắm cảnh gì cũng được, không quản.

Lan Khuê cử động đôi chân một cái rất khẽ, theo quán tính sẽ bước theo Phạm Hương, may sao một nửa lý trí gọi cô ngồi lại... Đi theo để làm gì? Để nhìn người ta hạnh phúc nói cười sao? Người ta cố tình đi tìm chỗ hai người (Lan Khuê nghĩ vậy) thế thì mình theo làm gì? Buông nụ cười chua chát, nhạt nhẽo, nghèn nghẹn... Tiếp tục ngồi lại cùng mọi người chắc đỡ đau hơn, chỉ sợ một lúc không kiềm được, cảm xúc như vòi nước bị bục, bị tuôn trào, rồi cô sẽ gục xuống mà khóc tức tưởi mất....



******

- Thanh Hà... Sao rồi, muốn câu cá chưa? - Thanh Hằng đứng ở ngoài ngẫm nghĩ một hồi, trong lòng có chút uất ức liền bước vào, ngồi xổm xuống cạnh Thanh Hà.

- Đi đi, chỉ cho câu, vui lắm! - Gạ gẫm?! Chẳng viết tự bao giờ chủ tịch nghiêm túc, lạnh lùng lại có chiêu gạ gẫm thế này. Quyên, Thư và cả Lan Khuê trố mắt nhìn chị, một chút ngạc nhiên.

Thanh Hà ngước đôi mắt đen to tròn nhìn chị, mím môi một cái, chớp chớp khoé mi long lanh xinh đẹp như đang đấu tranh tư tưởng.

- Cũng được! - Cô đứng lên theo chị.

- Cầm cần câu này... - Chị đưa cho Thanh Hà một cái cần câu nhỏ, sau đó đi vòng ra sau, bất chợt ôm lấy cả thân người cô, tay cầm tay như đang chỉ dẫn câu cá.



Thanh Hà đứng hình trong mấy giây, tư thế này, quả rất thân mật, nếu không phải nói là cô đang được chị ôm từ phía sau... Đã bao lần gần gũi, bao lần kề bên nhau nhưng đây là lần...gần nhất! Hơi ấm chị bao bọc cô chặt cứng, trong vòng tay chị tự dưng Thanh Hà có cảm giác thật an toàn, vô thức nhắm hờ mắt một chút cảm thụ cái đυ.ng chạm từ sau lưng, đã vậy tay còn chạm tay...

Bàn tay thon dài của chị công nhận mềm mại vô cùng, mát lạnh, điều này làm toàn thân Thanh Hà bủn rủn, nhưng...nhiều rung cảm! Sao ấm thế này? Sao lòng cô toàn bươm bướm thế này? Sao tự nhiên hoa hồng nở kín vườn hoang thế này? Sao có niềm vui hơn cả vui tràn ngập kín tâm trí thế này? Sao có dòng điện chạy dọc sống lưng chạy lên chạy xuống thế này?... Đầu óc Thanh Hà nặng trịch, tim run run, nếu nhắm mắt lại chỉ còn mùi nước hoa quen thuộc nồng nàng... Dễ chịu quá! Diệu vợi quá!

- Thanh Hà, em phải quyết liệt lên, cho mọi người biết là em bao hết cái hồ cá này rồi, con cá to nhất là của em! Của em đấy, biết chưa?! - Chị cố nhấn mạnh cho cô thấy.

Thanh Hà cảm nhận được sự phập phồng sau lưng, lời nói đưa vào tay trầm ấm, nhưng mà sao nói cái gì nghe không hiểu cái gì hết á!

- Nhưng em có câu dính con nào đâu mà cá to, chẳng con nào ăn câu. - Thanh Hà nhìn cái phao dưới mặt nước, nó đứng yên lặng lờ, lại giương mắt ngước ra sau nhìn chị.

- Haizzzz.... Ừ, câu từ từ, có tát hết cái hồ này cũng phải bắt con to nhất. - Thanh Hằng thở dài, giọng trầm ngâm, bất lực lần thứ n. Trời ơi là trời, nói làm sao cho con thỏ ngốc này hiểu mình chính là con cá to đó, chỉ cần thả một câu "em yêu chị" thôi là dính rồi.



********

- Chị đứng lại đi, nói chuyện với em một lần thôi. - Phạm Hương chạy thật nhanh theo, nắm tay Ngọc Hà kéo giật lại.

- Được! Em nói đi. - Ngọc Hà nén một hơi thở, trấn tĩnh tâm tư, quay lại nhìn Phạm Hương, đúng, cái gì cũng phải đối mặt, nàng chẳng có gì phải tránh né mãi như vậy.

- Ừ! Em yêu chị, chiến binh yêu công chúa, yêu từ buổi chiều đó kìa... Chị có yêu em không?. - Phạm Hương chắc chắn, cứng rắn tuôn một tràng, giống như đây là cơ hội cuối cùng, nếu không nói sẽ không còn cơ hội nói, Phạm Hương sẽ không ngập ngừng như bao năm qua nữa.



- Chiến binh dù có bảo vệ công chúa, đi bên cạnh công chúa cả đời chăng nữa... Cũng chỉ là chiến binh... Không phải phò mã! - Ngọc Hà trả lời, vốn rất sợ một câu từ chối, nhưng sau rốt nàng phải từ chối, dù ngày tháng tiếp theo có phải ngượng ngập, ghét bỏ hay hận thù nhau... Nàng cũng phải thành thật một lần.



- Một ngày nào chưa có phò mã, chiến binh vẫn còn cơ hội trở thành phò mã....



- Hươnggggg... Xin em... Chị xin em đừng chứ cố biến chị thành kẻ thứ ba đáng ghét được khôngggggg... - Ngọc Hà bắt đầu kích động, nàng chưa giận dữ như vậy bao giờ. Nàng đã xây dựng rào chắn, tại sao Phạm Hương cứ mãi cuốn nàng đi, tại sao không cho nàng yên, cứ mãi bắt nàng có suy nghĩ nặng nề rằng... Mình là kẻ thứ ba để Bee phản vội cô vợ đảm đang hiền thục kia.

- Chị không phải người thứ ba, chị là duy nhất, từ xưa đến nay vẫn duy nhất như vậy! - Phạm Hương lì lượm, cứ nghĩ một lời từ chối của Ngọc Hà sẽ làm mình vỡ vụn từng mảnh, câu từ chối sẽ đẩy mình xuống đáy vực... Một tình yêu bao lâu ôm ấp! Thế mà, lạ thay, không hề, thậm chí còn nhẹ nhỏm, chỉ là đối với cô gái trước mặt vẫn còn chút gì đó không thể nào vứt bỏ.

- Chị xin em đấy, chị có người yêu rồi, nếu công chúa thật sự có phò mã thì sẽ khác phải không? - Ngọc Hà chỉ kích động trong 1 phút, người như nàng, luôn đủ khả năng ném lòng, đủ khả năng lấy lại cân bằng sau cái chớp mắt.

- Ừ! Đến khi nào có một phò mã thật sự, người đủ khả năng thay chiến binh bảo vệ công chúa.

Nghe có vẻ là một sự thách thức vì biết rõ Ngọc Hà không có ai, nhưng không, đó là lời thật lòng, ít nhất trong lúc này. Dẫu yêu, dẫu thương, dẫu vấn vương nhưng có điều gì đó trong lòng làm Phạm Hương bình thản hẳn với mối tình đầu dang dở... Chỉ cần, có ai đó thật tốt, tốt với Ngọc Hà, yêu thương chị ấy, Phạm Hương mới thật sự yên lòng, không bao giờ đυ.ng chạm vào cuộc sống của chị ấy, chỉ cần vậy thôi, để chiến binh không dè dặt việc mình còn sứ mệnh bảo vệ công chúa. Vì đâu đó tận sâu, chiến binh đang muốn bảo vệ một người khác!

- Được rồi! Vậy chị cho em biết... - Ngọc Hà bỏ đi như chạy về chỗ chòi lá mọi người đang ở đó, đôi mắt rưng rưng nhưng không hề khóc, Phạm Hương chạy theo.

- Thanh Hằng... - Ngọc Hà gọi lớn.



Thanh Hằng buông Thanh Hà ra nãy giờ, đang loay hoay chỉ cho cô cái tổ chim trên tán cây chìa ra mặt nước. Nghe Ngọc Hà gọi liền lơ ngơ quay lại.

Trước cả khi chị ý thức chuyện gì đang xảy ra, Ngọc Hà đã ập cả thân hình vào chị, một tay ôm eo, một tay ghì sau gáy, nàng chỉ thấp hơn chị hai ba phân nên rất dễ dàng... Ghì chị vào một nụ hôn... Khoá môi chị một cách mạnh mẽ!



Một cặp mắt... Hai cặp mắt... Năm cặp mắt chăm chú, nín thở tập trung vào một nụ hôn mãnh liệt chưa từng thấy... Của hai tuyệt sắc giai nhân.

10 giây...

30 giây...

1 phút...

- Thanh Hằng, chúng ta công khai đi! - Ngọc Hà buông chị ra, ôm eo, nói trong hơi thở gấp gáp, vết son lem màu.

Thanh Hằng chưa kịp hoàn hồn sau khi nụ hôn đầu đời vừa bị cướp mất một cách lạ lùng, điên loạn và mơ hồ... Đã nghe một câu nói chẳng đâu vào đâu.



- Chúng ta đang yêu nhau mà! - Vẫn là giọng nói trầm khàn quen thuộc, mọi thứ xung quanh dường như đứng lại, ngưng động, đến nỗi chắc cá dưới hồ không dám đớp mồi.

Thanh Hằng trấn tĩnh, giật mình mới biết những gì mình vừa trải qua... Sao... Sao... Sao... Chị không dám hoặc không biết thốt lên câu nào bây giờ, rối tung lên hết, cô bạn thân của chị điên gì đây?

Tức khắc quay lại đằng sau lưng chị, bắt gặp đôi mắt trong veo không thể ngỡ ngàng hơn, rưng rưng... long lanh... Rồi gương mặt ấy đỏ bừng, trở nên hoang mang cực độ... Thất vọng... Tuyệt vọng hay cái gì nữa chị không biết?!

Thanh Hà nghe thấy trong tim mình có một thứ gì đó rơi xuống, vỡ từng mảnh, điếng hồn... Cô nhíu mày, bất giác đưa ba ngón tay lên miệng cắn chặt... Nếu không làm vậy cô không biết mình phải làm sao để khắc chế tiếng nấc nghẹn, và có lẽ làm vậy để cô biết mình không tê liệt mọi giác quan vào thời khắc này.



Thanh Hà cười nhạt, cô bước nhanh ra chỗ khác, cố giữ một thái độ tự nhiên nhất, tự nhiên và bình thản lạ thường... Đi khỏi đó... cô phải đi khỏi đó... càng nhanh càng tốt, cơ bản cô sẽ không chịu nổi thêm được phút giây nào.

Cô ấy đi rồi, Thanh Hằng quay lại nhìn Ngọc Hà bằng đôi mắt khó hiểu, vô hồn, nói cho Ngọc Hà biết chị cần lời giải thích.

Ngọc Hà thật nhanh ôm lấy chị, ôm chặt như sợ chị chạy mất, thì thầm gì đó vào tai chị... Và nơi đây, không chỉ có mình Thanh Hà vụn vỡ, không chỉ có mình Thanh Hằng bất ngờ, không chỉ có mình Quyên lạ lẫm...