Bên này nói không được Diệp Hàn Cố, Tần Mộ Ca bèn chuyển ánh mắt sang trên người Lăng Hành Tri, trừng mắt nhìn cậu ta, ánh mắt như muốn trừng xuyên qua người trước mặt.
Lăng Hành Tri ngẩng đầu nhìn Diệp Hàn Cố đang đứng che trước người cậu ta.
Những năm qua ở Thiên Nhai Kiếm Tông, cậu ta đã sớm quen với đủ loại áp bức. Đừng nói là đệ tử nội môn, ngay cả đệ tử ngoại môn cùng đợt cũng có thể tùy tiện bắt nạt cậu ta. Chưa từng có ai đứng ra bảo vệ cậu ta. Đây là lần đầu tiên, có người đứng trước mặt cậu ta, thay cậu ta đòi lại công bằng.
Diệp Hàn Cố, ngươi quả thật là một người rất thú vị.
Có ngươi ở đây, Thiên Nhai Kiếm Tông cũng không đến mức nhàm chán như vậy.
Lăng Hành Tri bước ra từ sau lưng Diệp Hàn Cố, ánh mắt khϊếp sợ nhìn Tần Mộ Ca, giọng nói cũng run rẩy:
Lăng Hành Tri: “Nhị sư huynh, ngươi đừng tức giận với đại sư huynh nữa. Ngàn sai vạn sai đều là do ta. Thật xin lỗi.”
Nói xong, cậu ta quay người về phía Diệp Hàn Cố:
Lăng Hành Tri: “Ta chỉ là một đệ tử ngoại môn, không đáng để đại sư huynh và nhị sư huynh tranh cãi vì ta. Đại sư huynh, ta không có việc gì đâu.”
Trời ạ, Lăng Hành Tri thật sự quá đáng thương đi! Không phải lỗi của cậu ta mà vẫn phải xin lỗi.
Diệp Hàn Cố: “Cùng là đệ tử Thiên Nhai Kiếm Tông thì nên đối xử công bằng. Tần Mộ Ca, ngươi là thiếu tông chủ, người hiểu rõ điều này nhất phải là ngươi. Thế nhưng, ngươi không những không nhận thức được, mà còn cùng người khác làm điều sai trái. Ngươi khiến ta rất thất vọng.”
Trong sách, Tần Mộ Ca mà cậu biết vốn rất bá đạo. Không ngờ hắn không chỉ bá đạo mà còn không nói đạo lý như vậy, cũng không biết Tần Lan làm thế nào mà yên tâm giao Thiên Nhai kiếm tông cho hắn.
Tiêu đời rồi!
Ngày thường, Tần Mộ Ca hoàn toàn không quan tâm Diệp Hàn Cố nghĩ gì về mình, chỉ cần thắng được Diệp Hàn Cố là đủ. Nhưng hôm nay bị Diệp Hàn Cố đánh giá như vậy, cảm giác đầu tiên của hắn lại không phải tức giận, mà là hoảng hốt.
Hắn sợ hãi mình trở thành loại người mà Diệp Hàn Cố chán ghét.
Tần Mộ Ca: “Ta...”
Tần Mộ Ca muốn giải thích cho mình, nhưng chưa kịp nói thì Lưu Thiên Ti đứng bên cạnh đã bước ra.
Hắn đang muốn được Tần Mộ Ca đưa đến Thiên Nhai Kiếm Tông, phải nhân lúc này cải thiện quan hệ với Tần Mộ Ca, tốt nhất khiến hắn đối với mình mê mẩn không thể thoát ra được.
Lưu Thiên Ti: “Vị... đại sư huynh này, lời ngươi nói không khỏi quá đáng. Tần đại ca đây là do quan tâm ngươi, ngươi sao có thể nói hắn như vậy? Làm vậy không khỏi khiến người khác lạnh lòng.”
Diệp Hàn Cố vốn định tiếp tục công kích Tần Mộ Ca, nhưng thấy Lưu Thiên Ti lên tiếng, lời đã đến miệng lại nuốt xuống mấy lần, cuối cùng chọn cách im lặng.
Lưu Thiên Ti có hào quang nhân vật chính, tốt nhất là đừng động vào hắn. Thôi, cứ coi như hôm nay xui xẻo đi.
Cậu không so đo nữa, nhưng Lăng Hành Tri bên cạnh lại không chịu bỏ qua.
Người ta nhìn trúng là Diệp Hàn Cố, sao có thể để tên tiểu bạch kiểm này bắt nạt được.
Lăng Hành Tri: “Vị công tử này hiểu lầm rồi. Đại sư huynh không hề giận nhị sư huynh, tất cả đều là lỗi của ta. Các ngươi đừng trách đại sư huynh.”
Lưu Thiên Ti: “Tần đại ca và Diệp đại ca là sư huynh đệ, sao có thể giận nhau được! Hy vọng có người đừng ở giữa châm ngòi ly gián.”
Lưu Thiên Ti đánh giá Lăng Hành Tri trước mắt, dựa vào thái độ và lời nói của bọn họ, người này chắc hẳn chỉ là một đệ tử ngoại môn, loại người mà không ai để ý tới. Vậy thì hắn hoàn toàn có thể lợi dụng.
Ánh mắt Lăng Hành Tri thoáng trầm xuống, xem ra là gặp đối thủ rồi.
Lăng Hành Tri: “Công tử nói chí phải.”