Sau khi thuận lợi rời khỏi Nhị Vương phủ, cậu vốn định đến phủ của Liễu Khinh Hồng tìm một chỗ ngủ một giấc. Nhưng vừa quay người, cậu đã thấy Đế Trầm Uyên đứng không xa phía sau.
Dưới gốc đại thụ, hắn chỉ lặng lẽ đứng đó. Thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc trước trán hắn khẽ bay. Cảnh tượng này đúng là đẹp đến mức không thể dời mắt. Cậu cứ thế ngẩn người nhìn, mãi đến khi người kia bước tới gần mà vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cho đến khi cảm nhận được một cảm giác ấm áp trên mặt, cậu mới bừng tỉnh. Thì ra Đế Trầm Uyên đang vuốt ve mặt cậu. Sự kinh hãi trong cậu lại một lần nữa trỗi dậy.
Diệp Hàn Cố: “Sư tôn, này là…”
Đế Trầm Uyên: “Vi sư có việc phải ra ngoài một thời gian, phải đợi đến khi mở lễ tế sơn mới có thể quay về. Trước khi vi sư quay trở về, Hàn Hàn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đúng không?”
Nghe thấy đại lão nói sắp đi, Diệp Hàn Cố liền vui mừng ra mặt.
Diệp Hàn Cố: "Sư tôn, người sắp phải rời đi rồi sao?"
Đế Trầm Uyên rũ mắt nhìn Diệp Hàn Cố, ánh mắt lạnh nhạt không chút cảm xúc, làm Diệp Hàn Cố chột dạ một trận. Lẽ nào cậu đã thể hiện quá mức háo hức?
Bàn tay dài mảnh, có vết chai mỏng của Đế Trầm Uyên nhẹ nhàng di chuyển lên cổ Diệp Hàn Cố, lưu luyến không rời.
Đế Trầm Uyên: "Vì sao vi sư có lại cảm giác Hàn Hàn nóng lòng muốn ta rời đi thế?"
Diệp Hàn Cố: "Làm gì có chuyện đó, đệ tử nhiều năm như vậy không gặp sư tôn, còn chưa kịp được gần gũi ở chung cùng người, đệ tử còn luyến tiếc sư tôn lắm."
Câu nói vừa dứt, Diệp Hàn Cố cảm giác bàn tay trên cổ mình khựng lại một chút, toàn thân nháy mắt lập tức căng thẳng lên. Cậu không thể đoán được tính cách khó lường của sư tôn. Vì cái mạng nhỏ của bản thân, tốt nhất vẫn là nhanh chóng tiễn người đi, dù vui mừng đến mấy cũng phải kìm lại.
Đế Trầm Uyên: "Nếu Hàn Hàn đã không nỡ rời xa vi sư, vậy vi sư cũng không thể để Hàn Hàn thương tâm. Thế thì ta không đi nữa."
Diệp Hàn Cố: "..."
Không phải chứ, đại lão, sao người có thể tùy hứng như thế?
Diếp Hàn Cố vừa mới vui mừng một nửa, nghe được lời này làm cho cả mặt cứng đờ.
Diệp Hàn Cố: "Nhưng... như vậy có làm chậm trễ chuyện của sư tôn không? Nếu vì đệ tử mà người lỡ việc quan trọng, đệ tử cả đời cũng không yên lòng được."
Đùa cợt đủ rồi, Đế Trầm Uyên liềnthu tay về.
Đế Trầm Uyên: "Khi vi sư không ở đây, Hàn Hàn phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?"
Diệp Hàn Cố: "Đệ tử nhất định ngoan ngoãn nghe lời, không gây phiền phức cho sư tôn."
Diệp Hàn Cố thiếu điều đưa tay lên vỗ ngực cam đoan.
Nhìn cậu nghe lời như vậy, Đế Trầm Uyên mới hài lòng xoay người rời đi.
Xác nhận Đế Trầm Uyên đã đi xa và sẽ không quay lại nữa, Diệp Hàn Cố tựa lưng vào tường, ngồi phịch xuống đất, nặng nề thở phào một hơi.
Diệp Hàn Cố: "Cuối cùng cũng tiễn được vị đại lão này đi rồi. Khoảnh khắc bị sư tôn đặt tay lên cổ kia, ta còn tưởng người muốn lấy mạng ta. 886 à, ngươi nói xem, rốt cuộc lão bà của ta đang ở đâu?"
Diệp Hàn Cố: "Hiện tại ta chỉ muốn cưới một mỹ nhân nương tử, sau đó thì..."
"Ầm ——"
Diệp Hàn Cố ôm lấy hai cánh tay tê dại không còn cảm giác, nằm bẹp trên mặt đất với vẻ mặt tràn ngập bất mãn, trong đầu liên tục hỏi thăm tổ tông hệ thống.
Diệp Hàn Cố: "Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!"
Diệp Hàn Cố: "886, ngươi có còn chút nhân tính nào không? Nói không hợp một câu liền dùng sét đánh ta?"
886: "Xin ký chủ cẩn trọng lời nói. Ngay từ đầu, hệ thống đã nhắc nhở chủ nhân phải chú ý hành vi và lời nói của mình. Chủ nhân là người đã có trượng phu."
Diệp Hàn Cố tức giận đến mức không để ý từ ngữ hệ thống dùng có điều gì đó khác thường.
Diệp Hàn Cố: "Đánh chết ngươi! Tại sao lần này lại đau như vậy?"
Lần trước bị sét đánh, cậu còn có thể tự mình chạy về. Bây giờ thì toàn thân đau nhức, cả người tê liệt nằm trên đất.
886: "Quên không nói với chủ nhân, hình phạt của nhiệm vụ quyền hạn sẽ tăng dần theo cấp số nhân. Lần đầu chỉ là cảnh cáo, lần thứ hai gấp đôi lần đầu, lần thứ ba gấp đôi lần thứ hai, cứ thế mà cộng dồn."
Diệp Hàn Cố: "A——"
Diệp Hàn Cố cảm giác linh hồn mình như thoát ra khỏi thân xác, hận không thể lăn ra bất tỉnh cho rồi. Tại sao ngày trước cậu lại bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý hợp tác với cái hệ thống chết tiệt này?
Diệp Hàn Cố đang nằm trên đất với vẻ mặt tuyệt vọng, dù rằng bây giờ mặt cậu đã đen sì hoàn toàn không nhìn ra biểu cảm tuyệt vọng, đột nhiên trên đỉnh đầu xuất hiện một bóng đen. Cậu ngước mắt nhìn lên, đối diện với một gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, ngoan ngoãn.