Đế Trầm Uyên không cho phép Diệp Hàn Cố tiếp tục bảo trì im lặng.
Đế Trầm Uyên: “Hàn Hàn.”
Diệp Hàn Cố: “Sư tôn, sao người lại đến đây vậy?”
Diệp Hàn Cố không biết làm thế nào để phá vỡ bầu không khí bế tắc hiện tại, chỉ có thể gượng gạo chuyển sang chủ đề khác. Kết quả là bị Đế Trầm Uyên vạch trần không thương tiếc.
Đế Trầm Uyên: “Hàn Hàn, không cần lảng tránh.”
Nụ cười gượng gạo có lệ trên mặt Diệp Hàn Cố cứng lại. Vì cái gì đại lão lại cố chấp với vấn đề này như vậy chứ?
Diệp Hàn Cố: “Sư tôn, ta…”
Đế Trầm Uyên: “Hửm?”
Vừa thấy Đế Trầm Uyên có dấu hiệu tức giận, Diệp Hàn Cố nháy mắt liền mềm nhũn, vội vàng chạy đến ôm lấy eo Đế Trầm Uyên bằng cả hai tay.
Đế Trầm Uyên nâng tay nhẹ nhàng vỗ lưng Diệp Hàn Cố, băng lạnh trong mắt dần tan đi. Trong lòng hắn thầm cảm thấy may mắn vì mình đã đến kịp thời, bằng không Hàn Hàn của hắn đã bị nam tử kia chiếm lợi rồi.
Diệp Hàn Cố toàn thân căng chặt, không dám động đậy, sợ rằng chỉ cần một chút không vừa ý, đại lão sẽ rút kiếm chém mình ngay. Cảm nhận được khí tức áp bức quanh thân đại lão giảm bớt, cậu cẩn thận buông eo của Đế Trầm Uyên ra.
Diệp Hàn Cố: “Sư tôn, mấy sư đệ đang bị cương thi tấn công, hay là chúng ta mau chóng cứu người trước?”
Hơi ấm trong ngực không còn, khí tức lạnh lẽo quanh Đế Trầm Uyên lại bao trùm. Tuy vậy, lần này hắn cũng không yêu cầu Diệp Hàn Cố tiếp tục ôm mình.
Diệp Hàn Cố không hề trông chờ đại lão như Đế Trầm Uyên sẽ ra tay giúp giải quyết một con nữ cương thi trăm năm nho nhỏ. Nhân lúc nữ cương thi và nhóm của Tần Mộ Ca còn đang sững sờ, cậu lấy ra một lá phù trừ tà, lao tới dán thẳng lên trán của nó.
Cũng không biết là do nữ cương thi bị khí thế của Đế Trầm Uyên áp chế, hay là bị lá phù trừ tà của cậu chế phục mà nó đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Nhân cơ hội này, cậu nhanh chóng cứu những người khác trừ Tần Mộ Ca ra, sau đó hét lên với Tần Mộ Ca.
Diệp Hàn Cố: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau phối hợp với ta thu phục nữ cương thi này!”
Tần Mộ Ca: “A… Ồ!”
Tần Mộ Ca hồi thần sau cơn khϊếp sợ, nhanh chóng phối hợp với Diệp Hàn Cố. Hai người đồng thời ra chiêu, dùng phù chú gắn vào thân kiếm phá tan tử khí trên người nữ cương thi, sau đó dùng trận pháp vây khốn nó lại.
Trong khi họ thu phục cương thi, những đệ tử khác cũng tỉnh táo lại, nhanh chóng cứu những người trước đó, trong đó có cả nam tử bị Đế Trầm Uyên ném xuống đất.
Sau khi xử lý xong nữ cương thi, thu thập tốt mọi chuyện, tất cả cùng quay về Nhị Vương phủ.
Diệp Hàn Cố: “Sư đệ, những người này giao cho đệ chăm sóc nhé. Ta còn có chút việc phải đi trước.”
Đùa à, Đế Trầm Uyên và Tần Mộ Ca đều ở nơi đây. Nếu cậu còn tiếp tục ở lại, đợi Liễu Thiên Ti tỉnh dậy truy cứu chuyện vừa rồi, chẳng phải cậu toi luôn sao?
Tần Mộ Ca thấy Diệp Hàn Cố định rời đi, theo bản năng muốn giữ cậu lại.
Tần Mộ Ca: “Đại sư huynh, huynh cũng tới để điều tra vụ án lần này, không bằng chúng ta cùng nhau hành động?”
Gì chứ, bình thường gia hỏa này không phải rất ghét đứng chung một chỗ với mình sao?
Diệp Hàn Cố: “Không sợ ta cướp công của ngươi à?”
Bị Diệp Hàn Cố khích bác như vậy, tính háo thắng của Tần Mộ Ca lại nổi lên. Gân cổ đối đáp với vẻ tự tin đầy kiêu ngạo.
Tần Mộ Ca: “Huynh mà có thể cướp công của ta sao? Đúng là chuyện cười!”
Diệp Hàn Cố: “Được rồi, được rồi, ta không tranh với ngươi. Ta đi trước đây.”