Diệp Hàn Cố: "Hắn không phải năm sau mới xuất quan sao? Hệ thống các người không nghiêm túc như vậy sao?"
Lần này, cậu không đợi được sự phản bác của 886, ngược lại nhận được âm thanh lạnh lùng của hệ thống, lạnh như băng thông báo nhiệm vụ.
886: "Nhiệm vụ chính tuyến bắt đầu, xin ký chủ trong vòng một ngày phải quay về Thiên Nhai Kiếm Tông, thỉnh an sư tôn, uống rượu cùng sư tôn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ mở khóa bội kiếm Tích Thủy Kiếm. Quá thời gian mà không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị phạt, trượng trảm hồn hai mươi roi."
Diệp Hàn Cố sắc mặt âm trầm, cậu xem như đã hiểu thế nào là bị lừa vào đây để gϊếŧ.
Lúc trước thời điểm giao dịch với cậu, hệ thống chó này chỉ nói có thể giúp cậu sống lại, nhưng lại không nói với cậu rằng, sau khi vào đây, mỗi nhiệm vụ đều là đấu tranh giữa sự sống và cái chết. Quả nhiên, trên đời này chẳng có bữa ăn nào là miễn phí.
Ban đầu cậu định dùng ngự kiếm phi hành, bay được một nửa, cậu run rẩy từ trên cao bay xuống dưới rồi chuyển sang đi bộ.
May mà nguyên chủ lúc ra ngoài còn chuẩn bị khá đầy đủ, có mấy tấm phù thu nhỏ không gian, cuối cùng cũng giúp cậu chạy về Thiên Nhai Kiếm Tông vào lúc hoàng hôn.
Thấy nhiệm vụ chỉ còn lại hai giờ, cậu vội vàng chạy đến Cô Hàn Cung trong trí nhớ. Trên đường đi gặp nhiều đệ tử hành lễ chào hỏi cậu, nhưng cậu đều không rảnh bận tâm.
Khi cậu vội vội vàng vàng chạy về Cô Hàn Cung, đẩy cửa đại môn điện Tử Mị, khi nhìn thấy rõ người ngồi trên trường kỷ, cậu mềm chân suýt nữa quỳ xuống.
Cậu đây là bị hoa mắt rồi, chắc chắn là hoa mắt rồi.
Đóng cửa lại, mở ra lần nữa, người vẫn là người kia, mặt vẫn là gương mặt kia.
Nếu có thể quay ngược thời gian, cậu nhất định sẽ không nhượng bộ trước uy hϊếp của hệ thống, dù có chết ngay lúc đó cũng còn tốt hơn là chết trong tay người trước mặt.
Đế Trầm Uyên nhìn thấy Diệp Hàn Cố đứng đó không vào, mặt đầy sợ hãi và hoảng loạn, liền vẫy tay gọi.
Đế Trầm Uyên: "Hàn Hàn, lại đây."
Diệp Hàn Cố rùng mình một cái, hai chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống đất, đầu gối đập mạnh xuống đất đau điếng, nước mắt trào ra nhưng cậu chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn không để rơi.
Trong nguyên tác, vị đại lão này khi chặt đi tứ chi của nguyên chủ, cũng gọi nguyên chủ như vậy, lúc đó nguyên chủ còn tưởng sư phụ hiểu mình, ai ngờ chờ đợi cậu chính là vạn kiếp bất phục.
Diệp Hàn Cố: "886, ngươi nói có phải đại lão biết chuyện ta lén hôn hắn, cho nên đặc biệt gọi ta về để gϊếŧ không?"
Sớm biết như vậy, cậu thà không quay lại, chí ít sẽ chết không quá đau khổ.
886: "Kiếm Tôn lúc đó đang bế quan, có lẽ là không biết đâu."
Diệp Hàn Cố: "Có lẽ? Cái gì gọi là có lẽ? Ngươi có biết một chữ "có lẽ" của ngươi có thể khiến ta bị ném vào hỗn độn làm thứ tiết dục, chết rồi còn không yên không?"
Diệp Hàn Cố đang trao đổi với 886 mà không để ý Đế Trầm Uyên đã đến trước mặt.
Đế Trầm Uyên: "Hàn Hàn, trăm năm không gặp, ngươi không nhớ sư tôn sao?"
Diệp Hàn Cố: "Ta... tất nhiên là nhớ sư tôn, vừa nghe sư tôn xuất quan, ta liền lập tức gác lại rèn luyện mà vội vàng quay lại gặp sư tôn."
Diệp Hàn Cố nghe câu hỏi, theo bản năng muốn phản bác, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt xanh bạc của Đế Trầm Uyên, nuốt nước bọt, kiên quyết thay đổi lời vừa định nói.
Đế Trầm Uyên khóe môi cong lên một nụ cười không rõ ý, Hàn Hàn so với trước kia càng thú vị hơn nhiều rồi.
Đế Trầm Uyên: "Nhưng mà sư tôn thấy ngươi có vẻ rất sợ ta, đứng ngoài cửa lâu như vậy mà không tiến vào."
Vào trong có thể sẽ bị ngươi mặt không đổi sắc biến thành phế nhân, ai mà dám vào chứ.
Diệp Hàn Cố: "Đệ tử... đệ tử chỉ là lại lần nữa gặp lại sư tôn, quá ngạc nhiên nên nhất thời không kiềm chế được."
Đế Trầm Uyên: "Thật vậy chăng?"
Cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trong lời nói, Diệp Hàn Cố nhanh chóng giơ ba ngón tay lên.
Diệp Hàn Cố: "Là thật, đệ tử thề, so với vàng còn chân thật hơn."